Chưa đầy ba tháng kết hôn, chị gái đã có th/ai.

Nghe tin chị tôi mang th/ai sáu đứa con, mẹ tôi không tin nổi vội vã bắt xe tìm chị ngay trong đêm.

Mang th/ai vốn là chuyện vui, nhưng ba chữ "sáu đứa con" với mẹ lại như lời nguyền ám ảnh.

Dù mẹ hỏi dồn dập thế nào, chị gái vẫn nhất quyết không thừa nhận từng về làng, từng đến chòi cây cầu phúc.

Chỉ khẳng định mình là con gái của thần Ban Con, phúc khí này là trời ban.

Nói câu ấy xong, chị không dám nhìn thẳng mắt mẹ, lại hãnh diện liếc sang phía mẹ chồng.

Thành thật mà nói, tôi chẳng ưa bà lão ấy.

Lúc nào cũng nhìn chúng tôi với vẻ cười như không cười, giả vờ chân thành..

Nhưng vẻ kh/inh bỉ không giấu nổi ấy luôn bị tôi bắt trọn.

Chị gái từng kể, mẹ chồng chị trước nay luôn châm chọc bảo chị không thể mang th/ai.

Không đẻ được sáu đứa con.

Giờ thấy chị xoa bụng bầu khoe khoang thầm lặng.

Trong mắt bà ta chỉ toàn nụ cười lạnh lẽo, ngoài mặt vờ vịt âu yếm.

Tôi cũng bắt đầu thấy bất an như mẹ.

Mẹ vốn định ở lại chăm sóc chị, nhưng anh rể nhắc đi nhắc lại rằng anh sẽ lo cho chị chu toàn.

Nhà họ đầy người giúp việc, mẹ ở lại cũng chẳng giúp được gì.

Đành ngậm ngùi ra về.

Mẹ ngày nào cũng gọi video trò chuyện với chị, dù thế nào cũng không yên lòng.

Tôi cũng hằng ngày cầm điện thoại chị tặng nói chuyện với chị, nhưng luôn cảm thấy chị không vui như khi nói chuyện với mẹ.

Không phải niềm vui thực sự.

Chị hay nói những lời sầu muộn.

Hỏi tôi người ta sống để làm gì?

Chưa kịp tôi trả lời, chị lại tự hỏi tự đáp rằng có lẽ sống là để có người yêu thương mình.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm