"Còn không mau lên đây đi!"
Chúng làm lo/ạn một trong gian hẹp.
Hoắc cuối bắt đầu tỉnh táo dần.
"Đừng, đây bẩn lắm."
"Anh biết đấy à?"
Tôi cắn tai anh, một cách á/c ý:
"Lúc nãy kéo chẳng phải cứ nằng nặc đòi sao?"
"Đừng cãi nhau với nữa, à."
"Ch*t ti/ệt, ai chứ..."
Tôi cào tóc mình, đúng giờ không phải cãi vã.
Tôi và Hoắc vã khỏi đó.
Xe phóng vun vút trên đường, về nhà, Hoắc như không thể chịu thêm được một giây nào, đ/è cánh cửa một cách đi/ên cuồ/ng.
Từ hành lang ngủ, khắp lối đi quần áo vương vãi, còn như trẻ sinh đôi dính liền, nào dính ch/ặt lấy nhau.
Hôm sau, nắng lỏi khe rèm chưa khép ngủ.
Tôi mở mắt, phát hiện Hoắc dậy rồi.
Đúng thể lực quái vật đáng ch*t.
Tôi bước khỏi thì đầy những món sáng thịnh soạn.
Hoắc ra, gọi: "Mau ngồi xuống đi."
Trong chốc lát, có cảm giác như mình trở thời còn yêu đắm Hoắc Tuấn.
Hai im lặng uống, không ai chẳng ai nhắc chuyện đêm qua.
Đúng mơ màng, Hoắc bỗng lên tiếng.
"Tô giờ ta... tái hợp rồi phải không?"
Tôi thìa bát, ngước mắt liếc anh:
"Tái hợp gì?"
"Đêm chẳng phải ta đã..."
"Thế tái hợp rồi hả? Hoắc Tuấn, trước đây đâu có biết thơ vậy."
"Hơn nữa, tình cảm của rẻ mạt thế, chẳng phải hoàn toàn không quan tâm sao?"
"Tô Lăng!"
Hoắc cúi đầu, giọng rất nhẹ.