06
Trong thời gian huấn luyện quân tục tin xin lỗi tôi.
Cậu nói hôm đó là do uống nhiều chứ cố ý.
Tôi mới tin.
Rõ ràng mượn cơn say để phát đi/ên!
Tôi để tới tìm tới phòng Studio, nào cũng cần cù.
Thẩm bưng trà rót nước tôi, tựa như đang quay lúc làm đàn em của tôi thời cấp ba.
"Anh à, bận cả trưa rồi, giờ hãy ăn chút gì đó đi, em đã xoài mà nhất rồi."
Thẩm kéo áo tôi, nở nụ ngoan ngoãn kỳ cục.
Tôi lạnh mặt đẩy ra, kêu cút đi.
Trần ăn uống xong quay về, trong hộp chuyển phát nhanh.
"Anh Quân, bàn phím mới mà tôi đã giao đến rồi."
"À, còn nữa, lần trước nói đ/au sao, dùng chắc lên đấy."
Cậu ta quả mỉ, tôi chỉ thuận nói câu thôi mà đã ghi nhớ.
Trần bắt vào giúp tôi.
Thẩm nhíu mày, lấy mỡ từ Trần Dịch.
"Đàn anh, để tôi làm cho."
"..."
Trần nhìn buông ra.
Bầu khí trở chút quái dị.
Tôi bạn cùng phòng nhận ra đối với tôi thường, vội vàng kéo ra ngoài.
Tôi ném những thứ mà cậu.
"Tao đã nói, đừng tới đây nữa, nhìn mày là phiền."
Ánh mắt thoáng chốc đạm, nhưng vẫn nắm lấy tôi.
"Anh ơi, em đã biết sai rồi."
"Nếu tức gi/ận thì thể b/ắt n/ạt làm gì em cũng được cả."
"Em chỉ c/ầu x/in đừng được không?"
Khuôn mặt tôi lạnh lùng đẩy ra.
"Thẩm Gián, mày nghe kỹ tao."
"Tao gay, cũng thể nào mày được, chuyện của mày bớt xía vào đi."
"..."
Thẩm cụp mắt xuống.
Mái tóc đen che khuất khuôn mặt nhìn trông vẻ hơi tủi thân.
Vào phút cửa được đóng tôi đã chú tới sự bất thường trong mắt cậu.