Có một lần trải nghiệm, tôi không còn chống cự việc ra ngoài nữa.
Hách Liên Dịch đưa tôi ra ngoài với tần suất tăng lên, địa điểm cũng nhiều hơn.
Nào là rạp chiếu phim, trung tâm thương mại, bảo tàng…
Giống như một buổi hẹn hò hơn.
Tôi liền hỏi anh: "Bây giờ chúng ta có phải đang yêu đương không?"
Hách Liên Dịch nhẹ nhàng nhéo má tôi, khuôn mặt điển trai đầy nghiêm túc: "Cuộc sống sau hôn nhân, đang trong thời kỳ nồng nhiệt."
Gần đây thời tiết tốt hơn, bầu trời trong xanh, không còn mưa giông sấm sét nữa.
Tôi đề nghị tối về phòng mình ngủ.
Hách Liên Dịch không đồng ý.
Anh nhìn tôi với ánh mắt oán trách: "Mới được bao lâu, em đã muốn đẩy anh vào lãnh cung rồi sao?"
… Thôi được.
Dù sao tối ngủ cùng anh cũng rất thoải mái.
Chỉ là dường như anh rất vất vả.
Ngày tháng trôi qua, mỗi ngày tôi đều sống thoải mái dễ chịu.
Đã sớm quên nhà họ Vân ở phía sau.
Vì vậy khi nhận được điện thoại của Vân Mặc, cả người tôi hoảng hốt.
Đây là ai vậy?
"Lâu rồi không biết gọi điện về nhà." Lời lẽ lạnh lùng truyền qua điện thoại đến tai tôi, "Vân Vãn, chúng tôi dạy em như thế sao?"
Tôi vô thức nhíu mày, bỏ điện thoại xuống nhìn ghi chú, lúc này mới nhận ra người đầu dây bên kia là Vân Mặc.
Tôi lấy làm lạ hỏi lại: "Các người có dạy tôi cái gì sao?"
Chẳng phải chỉ có những lúc áp chế và chỉ trích liên tục sao?
"Em…!" Anh ta nghẹn lời một lúc, bực bội nói, "Tối thứ bảy nhà họ Vân và nhà họ Hách Liên có bữa cơm thân mật, đến đúng giờ, đừng nghĩ đến việc giở trò gì nữa!"
Không đợi tôi trả lời, anh ta đã cúp máy.
Đúng là đi/ên rồi, như thể mắc chứng cuồ/ng lo/ạn vậy.
Hách Liên Dịch cũng nhận được tin nhắn, hỏi tôi có muốn đi không.
Tôi nghĩ một lúc, vẫn đi thôi.
Nếu không nhà họ Vân chắc chắn sẽ ba ngày hai bữa gọi điện quấy rầy tôi.