【Lúc mới khôi phục trí nhớ của trước kia, anh mải lo trả th/ù những kẻ h/ãm h/ại anh. Ở bãi đỗ xe ngầm, anh tưởng em là một phe với bọn chúng, thái độ với em rất tệ, anh thành thật xin lỗi!】

【Anh thật sự muốn tự t/át vào mặt của mình ở quá khứ một cái, sao lại có thể nói chuyện với em lạnh lùng như vậy chứ?】

【Tối nay anh có thể ăn tối cùng em không?】

Tôi không trả lời anh ta.

Trước khi tan làm, anh ta gọi điện đến, nói có chuyện liên quan đến định hướng phát triển tương lai của công ty Tư Gia muốn thương lượng với tôi.

Trong nhà hàng ẩm thực cao cấp.

Tôi và Phó Đình Vũ ngồi đối diện nhau.

Anh ta gắp thức ăn cho tôi, trong mười câu, chỉ có hai câu là nói chuyện công việc.

Phó Đình Vũ hỏi tôi: “Mẹ của anh nói thích tranh của em, muốn đến phòng vẽ của em xem, có được không?”

“Đương nhiên là được, luôn hoan nghênh cô đến!”

Phó Đình Vũ đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: “Kha Dương, anh không cầu em có thể ngay lập tức quay lại như xưa với anh, nhưng em đừng đẩy anh ra, cho anh một cơ hội có được không?”

Đối diện với Phó Đình Vũ dùng giọng điệu hạ mình thấp kém như vậy để nói chuyện với tôi, tôi thật sự khó lòng chống đỡ.

Tôi nghĩ có lẽ có thể tiếp xúc nhiều hơn, tìm lại hình bóng Kha Hải trên người anh ta, và cũng hiểu sâu hơn về Phó Đình Vũ.

Cuối cùng tôi gật đầu: “Được.”

23.

Ăn cơm xong, bên ngoài lất phất mưa bay, chúng tôi tự lái xe rời đi.

Tôi vừa lái xe ra được mười phút, liền nhận được điện thoại của Phó Đình Vũ.

“Kha Dương, em có thể quay lại đón anh được không?”

“Sao thế?” Tôi tấp xe vào lề đường.

“Xe đột nhiên bị hỏng, không bắt được taxi.”

Tôi quay lại đón Phó Đình Vũ.

Chiếc sơ mi trắng của anh bị ướt sũng, lộ ra cơ bắp ẩn hiện bên trong.

Tôi khẽ ho một tiếng: “Sao anh không vào trong tránh mưa?”

Anh cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng, “Sợ em không nhìn thấy anh.”

Tôi dời mắt đi, tập trung lái xe.

“Khu chung cư của anh tối nay cúp điện, tối nay anh có thể ở nhà em được không?”

Có lẽ sợ tôi từ chối, anh bổ sung: “Anh ngủ ở phòng khách trước đây là được.”

Phòng khách đó, anh chỉ ngủ có hai tháng, sau đó cùng tôi ngủ ở phòng ngủ chính.

Hơn nữa cho dù cả thành phố mất điện, khu chung cư mà anh ở cũng sẽ không mất điện.

Tôi không vạch trần anh, lái xe thẳng về ngôi nhà nhỏ bên bờ biển của tôi.

Về đến nhà, anh thuần thục tìm thấy đôi dép đi trong nhà của mình từ trong tủ.

Khoảnh khắc này, tôi huyễn hoặc cảm thấy Kha Hải thật sự đã trở về.

Tôi nhìn chiếc sơ mi bị ướt của anh, mở lời: “Anh đi tắm trước đi.”

24.

Tôi cũng vào phòng ngủ chính tắm rửa, vừa sấy tóc xong, cửa đã bị Phó Đình Vũ gõ.

Anh mặc đồ ngủ của “Kha Hải” trên người, nhìn tôi nói: “Anh lỡ tay làm ướt chăn rồi, tối nay có thể chen chúc với em một chút không?”

Phải bất cẩn đến mức nào mới làm ướt chăn được chứ? Tôi không mắc lừa anh, không hề lay động: “Trong phòng của em vẫn còn chăn dư, em lấy cho anh.”

Anh kéo tay tôi lại: “Anh vẫn còn hơi sốt, ngủ chung phòng với em, nếu có chuyện gì thì em có thể phát hiện ra ngay lập tức.”

Tôi đưa tay kiểm tra nhiệt độ trán anh.

Hơi nóng.

Thôi vậy, tôi dịch sang bên cạnh một chút, để anh vào.

Phó Đình Vũ uống t.h.u.ố.c xong, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Nửa đêm tôi bị nóng mà tỉnh giấc, Phó Đình Vũ ôm ch/ặt tôi trong lòng. Tôi lùi về phía sau, đưa tay sờ trán Phó Đình Vũ.

Hết sốt rồi.

Sáng hôm sau thức dậy, Phó Đình Vũ đã biến mất không thấy tăm hơi.

Cứ tưởng anh đi rồi, cho đến khi tôi nghe thấy động tĩnh bên ngoài cửa.

Tôi đẩy cửa ra nhìn một cái, anh mặc áo ba lỗ đen, đang nhổ cỏ trong luống cà chua.

Trước đây không cảm thấy, bây giờ biết thân phận của anh rồi, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.

Tôi thong thả đứng ở cửa, vừa uống cà phê, vừa nhìn anh.

Anh ngẩng đầu nhìn thấy tôi, nhếch khóe miệng: “Chào buổi sáng!”

“Anh khỏi bệ/nh rồi?” Tôi hỏi.

“Khỏi rồi.”

Nói chuyện khí thế dồi dào, không giống như người đã từng ốm vậy.

25.

Ngày hôm sau, mẹ của Phó Đình Vũ đến phòng vẽ của tôi.

Điều kỳ lạ là, tôi thấy chiếc xe bà ấy lướt ngang qua cửa sổ thật trùng hợp là chiếc xe hôm qua Phó Đình Vũ lái đến quán ăn ẩm thực cao cấp.

Cô rất vui vẻ hiền hậu, tôi dẫn bà ấy đi thăm quan một vòng phòng vẽ, rồi hỏi ra nghi vấn trong lòng.

“Cháu nói chiếc xe của Đình Vũ à? Không hỏng đâu, buổi trưa cô ăn cơm ở đó, tiện thể bảo tài xế lái qua.”

Lại bị Phó Đình Vũ gài bẫy rồi!

Nhưng anh vừa lên máy bay, phải đi công tác một tuần, tạm thời không thể tính sổ với anh.

Trước khi mẹ Phó đi, kéo tay tôi nói: “Vài ngày nữa, cô mời cháu đến nhà cô dùng bữa, đầu bếp ở nhà làm đồ ăn ngon lắm. Ngay cả Đình Vũ kén ăn cũng không thể chê vào đâu được.”

Tôi gật đầu, mỉm cười đồng ý.

26.

Trong tuần mà Phó Đình Vũ đi công tác này, anh liên lạc với tôi rất ít.

Thỉnh thoảng gọi video call, tôi lại thấy trên khuôn mặt anh có vẻ phong trần, còn bị ch/áy nắng nữa.

Xem ra làm ông chủ lớn cũng không dễ dàng gì.

Điều khiến tôi cực kỳ sốc là, khi Phó Đình Vũ đi công tác về, chân lại đi khập khiễng.

“Anh lại bị kẻ th/ù trả th/ù nữa sao?” Tôi khụy gối xuống cẩn thận kiểm tra chân anh.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Mỏ Hỗn Chạy Dài Tên Con Đường Đi Tìm Chết

Chương 37
[BL] Mỏ Hỗn Chạy Dài Trên Con Đường Đi Tìm Chết! Xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ "Tổng tài bá đạo và thế thân nhỏ bé'', tôi không phải nhân vật chính, mà là một tên pháo hôi trà xanh, chuyên gia gây sự với ba nhân vật công hàng đầu của truyện. Hệ thống bắt tôi phải sắm vai một tiểu mỹ thụ yếu đuối, õng ẹo, mục tiêu là khiến cả ba tên công kia ghét cay ghét đắng, tạo đà cho thụ chính xuất hiện. Vấn đề là, linh hồn tôi là trai thẳng chuẩn 100%! Suốt ba năm, tôi đã phải nhịn nhục, giả vờ yếu đuối, giả vờ tranh giành tình cảm, giả vờ bị bắt nạt. Cuối cùng cũng chờ được ngày, hệ thống báo tin: 【Nhiệm vụ hoàn thành! Mức độ hoàn thành cốt truyện max! Ký chủ chuẩn bị giả chết thoát ly!】 Trước khi đi, hệ thống cho tôi một ngày để trăn trối. Nhịn tròn ba năm, tôi bùng nổ. Tôi quyết định vạch trần bản chất trai thẳng mỏ hỗn của mình và chửi cho ba tên khốn kia tỉnh ngộ. Tôi lập một nhóm chat kéo cả ba vào: Tôi: 【Gửi ba tên đần.】 Tôi: 【@Lão già tổng đài: Anh bớt cái vẻ mặt như tuyến tiền liệt kia lại giùm tôi. Ba năm nay tôi diễn mệt lắm rồi. Anh nghĩ tôi thèm cái hợp đồng rách của anh chắc? Nói cho anh biết, nếu thật sự lên giường, ai nằm trên còn chưa biết đâu! Đồ tự luyến!】 Tôi: 【@Ảnh đế làm trò: Kỹ năng diễn xuất của anh còn thua cả tôi. Anh nghĩ anh lừa được tôi à? Cái bẫy tình yêu của anh trẻ con đến mức tôi nhìn mà buồn nôn. Anh mà cũng đòi làm công? Về nhà học lại cách bám váy mẹ đi!】 Tôi: 【@Thiếu gia chó dại: Cậu là chó con thiếu hơi hay gì mà bám tôi dai thế? Suốt ngày ghen tuông vớ vẩn, cậu tưởng cậu ngầu hay sao? Cậu mà cũng đòi làm tôi? Về bú sữa mẹ rồi lắc não thêm một trăm năm nữa đi, nhóc con!】 Tôi: 【Tạm biệt, tôi đi đây. Mấy người ở lại tự tổn thương lẫn nhau đi!】 Vừa gửi xong, tôi thấy sảng khoái vô cùng, tôi chuẩn bị nhấn nút "thoát ly''. Đột nhiên, hệ thống hoảng hốt giải thích với tôi: 【Bíp bíp bíp! ký chủ!!! Em xin lỗi! Em tính nhầm múi giờ thế giới rồi!!】 Tôi: ? Hệ thống: 【Cái chết của ngài... thật ra là một tháng sau mới diễn ra máááá!】 Tôi: ...!!! Ngay giây tiếp theo, tiếng khóa điện tử bên ngoài vang lên… -- Cả ba tên công tôi vừa chửi đều có thẻ vào nhà tôi.
Chữa Lành
Đam Mỹ
Hài hước
593