2.

Chân trái Lý Trạm bị g/ãy nhẹ, phải bó bột.

Tôi gọi tài xế của gia đình đến bệ/nh viện, rồi nói với Lý Trạm: "Đi về nhà tôi ở."

Lý Trạm không đồng ý: "Chúng ta mới quen nhau, cậu đã rủ tôi về nhà, không thấy quá đường đột sao?"

Tôi nhướn mày: "Cậu sợ gì?"

Lý Trạm cười khẩy một tiếng: "Sợ cậu b/án tôi đi."

Tôi bật cười: "Cậu đáng giá sao?"

Ba anh ấy đang trốn n/ợ, mẹ c.h.ế.t vì bệ/nh, nhà thì nghèo rớt mồng tơi. Lý Trạm chỉ còn lại duy nhất mạng sống này.

Anh không có gì để vướng bận, vì thế không tiếc mạng sống, cũng không màng đến tương lai.

Sau này, anh trở thành kẻ liều lĩnh, không sợ ch*t.

Lý Trạm nghẹn lời, méo miệng không nói gì nữa.

Tôi xoa xoa cái đầu lởm chởm tóc của anh: "Chân cậu không tiện, ở nhà một mình không ai chăm sóc, tôi không yên tâm. Cứ về nhà tôi ở đã, khi nào chân lành, tôi sẽ cho cậu về."

Lý Trạm nheo mắt, nhìn chằm chằm vào tôi, không nói năng hung hăng nữa: "Sao cậu biết nhà tôi không có ai?"

Sói con, tính cảnh giác cao gh/ê.

Tôi cười, bịa chuyện: "Vì tôi thầm mến cậu, để ý cậu từ lâu rồi, ngay cả quần l/ót cậu màu gì tôi cũng biết rõ, nói chi đến tình hình gia đình cậu."

Lý Trạm bật cười: "Thế cậu nói xem, quần l/ót tôi màu gì?"

"Màu đen."

"Chậc?"

Lý Trạm suy nghĩ suốt quãng đường. Xuống xe, anh lạnh lùng nói: "Này, tôi không thích con trai, đừng phí thời gian vào tôi."

"Ồ." Tôi đỡ anh đi vào nhà, rồi cãi lý: "Thế vừa nãy tôi hôn cậu, sao cậu không tránh? Lại còn để mặc cho tôi hôn lâu như thế, cậu chơi trò 'muốn bắt phải buông' với tôi đấy à?"

"Tôi..."

Tôi không muốn nghe anh cãi lý, c/ắt lời: "Môi tôi mềm không?"

"Cậu..."

"Mềm hay không?"

Bị tôi chặn họng hai lần, Lý Trạm bực bội nói: "Chuyện này không liên quan đến việc môi cậu mềm hay không, đừng có đ/á/nh trống lảng!"

"Hừ." Tôi chà nhẹ vành tai đỏ bừng của anh: "Được lợi rồi còn ra vẻ. Tôi hôn cậu, chắc cậu sướng muốn c.h.ế.t rồi."

Lý Trạm cứng đờ người vì bị tôi véo, hơi thở trở nên nặng nề, gạt tay tôi ra, vô thức xoa xoa dái tai, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu im ngay cho tôi!"

Tôi khẽ nhếch môi cười.

Lý Trạm tuổi 30 tôi không đấu lại, chứ Lý Trạm 18 tuổi thì nằm gọn trong tay.

3.

Ba tôi đi công tác, không có ở nhà.

Tôi không để người giúp việc dọn phòng khách mà đưa thẳng Lý Trạm vào phòng tôi.

Lúc Lý Trạm tắm, tôi dựa vào cửa phòng tắm, trêu chọc anh qua cánh cửa: "Này, chân có ổn không? Có cần tôi giúp không? Bác sĩ dặn không được để dính nước..."

Chưa nói dứt lời, tôi nghe thấy một tiếng "bịch" trong phòng tắm, kèm theo ti/ếng r/ên khẽ của Lý Trạm.

Lòng tôi gi/ật thót, lập tức đẩy mạnh cửa: "Lý Trạm..."

Lý Trạm đang vịn tường đứng lên, gân xanh trên cổ nổi lên, nhíu mày nói: "Không sao, trượt chân thôi."

Lý Trạm để lộ cơ thể trước mắt tôi.

Cơ thể tuổi 18, không vạm vỡ như tuổi 30, nhưng đủ rắn chắc. Anh có vóc dáng to lớn và cân đối, cơ bắp rất đẹp. Trên làn da màu lúa mạch, đầy rẫy những vết thương lớn nhỏ.

Tôi biết, sau này sẽ còn nhiều hơn nữa.

Những năm tháng đó, tôi đã không ít lần hôn lên những vết s/ẹo của anh ấy. Mỗi lần nhìn thấy s/ẹo của anh ấy, tôi đều thấy chói mắt.

May mắn thay, bây giờ s/ẹo chưa nhiều lắm.

May mắn thay, Lý Trạm bây giờ mới 18 tuổi, tôi vẫn còn cơ hội đeo dây xích cho con ch.ó hoang không biết quý trọng mạng sống này.

Tôi đóng cửa lại, bước vào, đứng trước mặt Lý Trạm.

Mắt anh đầy vẻ bực bội: "Ai cho cậu vào? Tôi tự mình..."

Tôi tháo vòi sen ra, cầm trong tay, nói: "Lý Trạm, đặt tay lên vai tôi. Tôi sẽ đỡ cậu."

Lý Trạm nghiến răng nói: "Không cần."

Đúng là con trâu cứng đầu.

Tôi giữ cổ tay anh, đặt tay anh lên vai tôi, rồi bật vòi sen, tránh xa cái chân bị thương, và bắt đầu tắm cho anh.

Ngón tay tôi lướt qua những vết s/ẹo đó, khẽ nói: "Lý Trạm, tôi không thích nhìn thấy cậu bị thương. Sau này đừng bị thương nữa."

Lý Trạm ngửa đầu, hít một hơi thật sâu, nắm lấy tay tôi, giọng khàn khàn: "Muốn tắm thì tắm tử tế, đừng có quyến rũ tôi!"

"..." Hả? Tôi cúi xuống liếc mắt, trong lòng cười muốn đi/ên.

Tôi dùng vòi sen gõ gõ vào bụng dưới săn chắc của anh, trêu chọc: "Không phải cậu không thích con trai sao? Tôi còn chưa nghiêm túc quyến rũ mà đã thế này rồi, anh em nhà cậu không nghe lời cậu lắm nhỉ, nhưng lại rất nể mặt tôi đấy."

Lý Trạm không dám nhìn thẳng vào tôi, cúi đầu, trán gục trên vai tôi, lầm bầm nói: "Đừng nói nữa..."

Cổ anh đỏ cả lên.

Lý Trạm bây giờ còn quá ngây thơ. Trêu anh ấy nữa, chắc sẽ n/ổ tung tại chỗ.

Tôi nghiêng đầu, hôn nhẹ lên tai anh, dịu dàng dụ dỗ: "Có muốn tôi giúp không?"

Hơi thở của Lý Trạm trở nên nặng nề.

Tôi khẽ cắn một cái: "C/ầu x/in tôi, tôi sẽ giúp cậu."

Lý Trạm không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.

Thôi, cứ từ từ.

Tôi cử động, định đẩy anh ra.

Lý Trạm có lẽ tưởng tôi muốn đi, đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, cánh tay đặt trên vai tôi siết lại, vòng qua cổ tôi, ôm trọn tôi vào lòng, nửa người đ/è lên tôi.

Giọng nói nghèn nghẹn: "C/ầu x/in cậu."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)
4 Trúc mã ghét Omega Chương 13
5 Vào Hạ Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm