Ngày đầu tiên đặt chân tới tiền tuyến, tôi lập tức bị binh lính phát hiện. Khi họ biết tôi là bạn đời của Lệ Hàn, tất cả đều nhất quyết ngăn cản tôi tiếp tục tìm ki/ếm.
Bọn họ nói đủ điều:
“Cậu chỉ là một Omega, đừng gây thêm rắc rối lúc này, đi tìm ki/ếm cứ để Alpha lo là được.”
“Lái cơ giáp ư? Chắc hẳn cậu sợ ch*t khiếp rồi. Thượng tướng đúng là quá nuông chiều cậu, sao có thể để một Omega mạo hiểm như thế?”
“Vẫn còn lũ trùng sót lại ngoài kia, nguy hiểm lắm. Omega thì nên quay về trại để được nuôi dưỡng. Nếu thượng tướng chẳng may hy sinh, cậu vẫn có thể tái giá.”
Hơn chục Alpha vây quanh, lời khuyên răn càng lúc càng khó nghe. Lửa gi/ận trong ng/ực tôi bùng lên, trong đầu thoáng hiện lại từng chiêu thức tấn công mà Lệ Hàn đã dạy.
Tôi lùi một bước, rút đ/ao quang, xoay người ch/ém ngang—ngăn, né, đ/á/nh thẳng vào khớp nối cơ giáp. Chỉ chưa tới mười mấy giây, trước ánh mắt sững sờ của mọi người, tôi đã tháo rời mấy bộ cơ giáp Alpha thành đống sắt vụn tóe lửa nằm trên mặt đất.
Tôi điều khiển cơ giáp, lần theo hướng nơi trùng mẫu bị diệt, kiên trì tìm ki/ếm từng chút.
Ngày thứ nhất, chẳng tìm thấy gì, bốn bề lặng ngắt không có lấy một hơi thở sống.
Ngày thứ hai, không hiểu sao các đội tìm ki/ếm xung quanh lần lượt rút đi.
Ngày thứ ba, tôi lấm lem bụi đất, ở nơi vụ n/ổ dữ dội nhất, nhặt được một mảnh cơ giáp đỏ rực như lửa.
Ba ngày ba đêm không chợp mắt, sức lực cạn kiệt, tôi ngồi phịch xuống mặt đất, đầu óc trống rỗng.
Bất chợt, mặt đất dưới chân rung lên. Tôi phản xạ né sang một bên, ngay sau đó một con sa trùng khổng lồ bất ngờ lao vọt ra. Tôi vội chạy về phía cơ giáp, nhưng bị chiếc đuôi nó quét trúng, hất văng đi mấy mét. Ngã lăn trên đất, ngẩng lên thì đã thấy con sa trùng dựng cao nửa thân, miệng há rộng định nuốt chửng tôi.
Đúng lúc ấy, một luồng sáng đỏ từ trời giáng xuống, lưỡi đ/ao năng lượng ch/ém thẳng, x/é đôi con quái vật.
Lẽ ra tôi phải lập tức chạy về cơ giáp, nhưng khi bắt gặp ánh đỏ ấy, toàn thân tôi lại bủn rủn, chẳng còn chút sức lực nào. Ngồi phịch xuống nền đất nhơ nhớp, nước mắt tuôn ra không kìm nổi.
“Hu… hu hu…”
Khoang lái Huyền Điểu mở ra, một bóng dáng cao lớn nhảy xuống, lập tức kiểm tra tôi từ đầu tới chân. X/á/c nhận tôi không hề hấn gì, hắn liền siết ch/ặt tôi vào ng/ực:
"Tô Niệm! Sao em lại tới đây?"
Đôi bàn tay r/un r/ẩy vì căng thẳng, giọng hắn khàn đi, gầm khẽ bên tai tôi.
Tôi run b/ắn, đẩy hắn ra, vung tay t/át mạnh một cái:
"Em tưởng anh ch*t rồi!"
Đôi mắt Lệ Hàn đỏ rực, lại ôm ch/ặt tôi lần nữa, ch/ặt đến mức như muốn hòa tôi tan vào xươ/ng tủy của hắn.
“Không sao đâu, không sao đâu, đừng sợ, anh đang ở bên em rồi.”
Sau khi trút hết nỗi lòng, tôi sà vào lòng Lệ Hàn mà khóc nức nở.