Bố tôi bắt làng khi lên 9, xuất thân nhà giàu lại học giỏi nhất vùng.
Vào làng xong, vờ ngoan ngoãn lấy lòng nội, âm thầm tìm cách trốn thoát. Nhưng làng tà thuật, cả thôn yểm trận nên người thường ra được.
Bố hiểu thuật, nhiều lần thoát nổi. đành ở lại nội cưới vợ sinh con. Lặng lẽ từ đó, mê mải tành tà thuật.
Rồi nọ bố tr/ộm nội nhắc đến chuyện của tôi. Biết mình đấu nổi lại càng lại Bảy, cách t/ự v*n.
Mẹ nói: "Bố tự nguyện hóa sát đấy. Sống thì địch nổi tụi nó, thì nhất định chịu thua. dùng của mình đổi mạng cho hai mẹ mình đấy."
Đòn gánh khiêng qu/an t/ài mẹ tay từ trước. Phần m/ộ hiểm kia cũng do chính bố tự chọn. Bảy bảy ngày bố mới thành sát nào ngờ dữ á/c hơn tượng. Mẹ ch/ôn sẵn trong đám tang đủ vật phẩm âm tà.
Thế nên tối nay, đúng hai ngày ch/ôn x/á/c, bố thành sát. Trận pháp của làng ngăn nổi người thường chứ giữ nổi sát đâu? Q/uỷ sát vừa xuất hiện, trận tan Đấy là sinh mẹ tôi chờ đợi bấy lâu.
Tôi tiếng thét thảm thiết phía dạ dày dội lên cơn quặn lòng. "Mẹ làng chắc hết nhỉ? rồi bố ra sao?"
Ầm! Ầm!
Tiếng sấm liên át đi giọng nói nghẹn ngào của tôi.
Tôi ngước đầu lên, nhìn vô số mây dày ùn ùn kéo về phía lưng mình.
Nơi đó… chính là hướng ngôi làng chúng tôi vừa rời khỏi.