Anh trai tôi nói khối á/c tính, cần phẫu thuật c/ắt bỏ được.
Tôi gật đầu: "Nếu cần góp phần viện anh cứ nói trước em."
M/ua nhà gần đây đã vét sạch viện tôi v/ay bạn bè.
Chị dâu nghe thế đ/ập đũa xuống bàn: nói thế ý Định góp chút xíu thôi sao?"
Chị thẳng vào mặt quát to: "Anh sắp đón chào đời rồi, chúng tôi xu! Đây mẹ lo tiền!"
Mặt mẹ tái mét. Người dâu luôn bợ giờ đang tuyên bố thẳng thừng quan tâm tới ngay trên ăn.
Tình cảnh trớ trêu thật.
Tôi cười lạnh nhìn anh trai: "Anh mời dự Hồng Môn yến đấy à?"
Anh trai đỏ quát dâu: được à?"
Chị dâu đ/ập đứng phắt dậy: "Họ này! dám đưa thử xem! Ngày mai tôi ph/á th/ai cho xem!"
"Bà ấy có gái ruột, bắt chúng tiền?"
Mẹ lặng lẽ khóc. Nhìn tôi thấy xót xa, dù thiên vị nhưng tôi thể làm ngơ:
"Đợi viện phí bao cố gắng giúp."
Mẹ cúi lau nước mắt: "Vẫn gái mẹ trông cậy vào thôi."
Tôi bờ vai g/ầy guộc bà, nhìn mái tóc hoa râm mà lòng quặn đ/au. đời tần tảo nhưng luôn bị phớt bạc.
Tôi còn kịp thương xót, mẹ đã chuyển giọng: "Mấy năm nay để được kha khá, muốn đưa bao tùy lòng con."
Tôi ngạc nhiên. Sao biết tôi có nhiều kiệm?
Mẹ như bài: "Bao năm ăn nhà nhà, mỗi tháng nộp 2 triệu sinh hoạt hơn triệu m/ua tinh. Ít nhất để được triệu."
Tôi như bị dội gáo nước lạnh. Mẹ đã toán tôi như lòng tay!
Tôi như trên đống lửa. trai thấy vội nói: "Mẹ ơi, để gái cùng lo. Tháng này có thiếu thì gái bù chút."
Mẹ tức ngắt lời: "Con còn nuôi cháu! Lấy đâu rảnh? Cứ để bé lo, nó có tiền!"
Ba chữ "Nó có tiền" vang vọng trong tôi. Mẹ luôn nói đối xử anh tôi như nhau.
Hóa vậy.