Cha tôi xông vào phòng họp, thẳng tay t/át tôi một cái trước mặt các lãnh đạo công ty.
"Giao công ty cho mày, mày quản lý kiểu này à?! Sinh mày ra để làm gì!"
Tôi biết lão gh/ét tôi, bởi sự thăng tiến của tôi chính là bằng chứng cho thấy nỗi ám ảnh đi/ên cuồ/ng thời trẻ của lão về việc sinh được Alpha cấp S đã trở thành trò cười.
Lão yêu cầu triệu tập lại đại hội cổ đông.
Tôi không đủ tư cách ngồi ghế tổng giám đốc tập đoàn Giang.
Suốt thời gian đó, tôi như ngồi trên đống lửa, bị vùi đầu vào vô số việc vặt.
Phải ứng phó với những cuộc kiểm tra sổ sách bất ngờ. Phải đối mặt với làn sóng chỉ trích từ các lãnh đạo công ty vẫn đang nhắm vào tôi.
Vốn có một dự án đấu thầu mới, ý định tìm cách tiếp cận Lê Manh lần nữa, giờ đành gác lại.
Điện thoại anh gọi đến, giọng khoái chí châm chọc: "Sao rồi Giang Lan, cảm giác bị tiểu tình nhân đ/âm sau lưng có sướng không?"
"Tiểu tình nhân? Ý anh là anh hay cậu ta?"
Anh khẽ cười: "Giờ mày cũng chỉ biết múa lưỡi thôi nhỉ. Đợi Giang Mãn lên thay, cái tên Beta không được lòng nhà họ Giang như mày biết tính sao đây."
Giọng điệu không giấu nổi sự hả hê.
Tôi lơ đễnh nghịch chiếc bật lửa trong tay, ngọn lửa liếm qua đầu ngón tay. Nóng rát, nhói buốt, y như cảm giác khi ở cạnh Lê Manh.
"Nói thật, áp lực của tôi giờ rất lớn."
"Đáng đời, ai bảo mày trêu tao."
"Tôi muốn xả stress kinh khủng."
Lê Manh im lặng.
"Vậy thì, làm không?"
"Đồ đi/ên." Dường như mọi cuộc trò chuyện của chúng tôi đều kết thúc bằng hai chữ này.
Tôi ném chiếc điện thoại vừa bị cúp đột ngột, nhìn ra muôn vàn ánh đèn ngoài khung cửa kính. Bỗng cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Cuộc đời tôi hiếm khi cảm nhận được hơi ấm tình người. Từ khi khôn lớn, tôi chỉ nhớ mình phải giỏi hơn bất kỳ Alpha hay Omega nào.
Tôi phải chứng minh cha tôi đã sai, khi lão ta bắt đầu công khai sinh những đứa con riêng với nhiều người khác nhau chỉ vì mẹ tôi sinh ra tôi - một Beta. Sau đó mẹ tôi ch*t trong uất h/ận.
Trong thế giới của tôi, không có tình yêu, cũng chẳng có tình thân - những thứ tôi đã ngừng tin từ rất lâu rồi.
Thỉnh thoảng tôi lại tự hỏi, dù chứng minh được mình không thua kém ai, thì trong thế giới cằn cỗi này, tôi còn lại được gì.