Sống lại trả thù anh kế bệnh kiều

chương 21+22

05/10/2024 17:45

21

Dù là ở kiếp trước hay kiếp này, mẹ cũng chưa từng đứng về phía tôi. Trong lòng tôi dường như có một lỗ hổng rất lớn, gió thổi qua ào ạt, cuốn đi tia hy vọng mỏng manh cuối cùng.

Kiếp trước khi vào đại học, thực ra tôi vẫn âm thầm chú ý đến tình hình của mẹ.

Những lúc bị cha ruột đ/á/nh, mẹ đều lao vào che chắn, bất chấp nguy hiểm để bảo vệ tôi.

Lần này, tôi đã sắp xếp mọi thứ kỹ càng, định bụng sẽ động viên và dẫn dắt mẹ.

Muốn cùng mẹ rời khỏi vũng sình lầy ô uế này.

Kiếp trước, là do tôi quá nhu nhược, nhưng lần này, tôi quyết tâm cùng mẹ dũng cảm để đối đầu với nó.

Mẹ tôi có tay nghề nấu nướng rất giỏi, chúng tôi có thể b/án cơm hộp ở công trường.

Hoặc có thể mở một quán nhỏ bên cạnh trường học, b/án đồ ăn vặt.

Tôi đã lên kế hoạch cho mọi thứ, chỉ có điều không ngờ rằng, mẹ không muốn đi cùng tôi...

Tôi ôm gói đồ đạc, lang thang vô định trên đường phố, bất chợt nhận ra mình đã đến trước cửa võ đường nhà họ Lục từ khi nào.

Cha con Lục Tinh Châu vốn nổi tiếng khắp vùng này.

Cha anh tính tình hào phóng, hành xử nghĩa hiệp, những tay anh chị có tiếng trong thị trấn này đều là đệ tử của ông.

Nghe nói có lần ông thấy việc bất bình liền ra tay, đuổi theo tên tr/ộm cả nửa vòng thành phố.

Ông vừa đuổi vừa gọi người giúp, đuổi mãi đến cuối, người không biết chuyện nên cứ tưởng thị trấn đang tổ chức cuộc thi Marathon.

Tôi ôm gói đồ ngồi trước cửa, tựa lưng vào tường và an tâm ngủ thiếp đi.

Trong thị trấn này, ngoài đồn công an ra, có lẽ đây là nơi an toàn nhất.

"Giang Tuyết, tỉnh dậy đi!"

Lúc này trời vẫn chưa sáng, Lục Tinh Châu mặc bộ đồ thể thao màu đen trắng, đứng trước mặt tôi như thể đã cùng trăng sao thức dậy từ lâu.

Tôi dụi mắt định đứng dậy, chợt phát hiện chân đã bị tê cứng, không thể cử động.

22

"Sao em lại ngủ ở đây?"

Lục Tinh Châu nhíu mày ngồi xuống, một mùi mồ hôi nhẹ nhàng thoang thoảng, không hề khó chịu.

Tôi cong mắt cười ngoan ngoãn:

"Chào buổi sáng, em đến để tập thể dục sớm."

Lục Tinh Châu lấy tay xoa xoa mi tâm, thở dài: "Em nói thật đi."

"Em bị cha dượng đuổi ra khỏi nhà.

“Anh có thể nhờ bố anh giả làm người thân của em, ký giấy cho em không? Em muốn ở nội trú của trường.”

“Em không có tiền ở nội trú, anh có thể cho em mượn sáu trăm tệ được không?"

Tôi nói một mạch, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Lục Tinh Châu, sợ anh ta mở miệng từ chối.

Kiếp trước đối mặt với sự quấy rối của Chu Thành Tân, tôi cũng từng nghĩ đến chuyện ở nội trú.

Nhưng nhà tôi cách trường chỉ hai con phố, bố dượng tôi không muốn lãng phí tiền.

Mẹ thì không dám làm trái lời ông ta, nên tôi đành phải cắn răng chịu đựng tiếp tục sống trong nhà họ Chu.

Lục Tinh Châu nhíu mày lại thật ch/ặt, khuôn mặt tuấn tú của anh nhăn nhó hệt như một ông lão.

Sợ anh ta không đồng ý, tôi quyết định tung chiêu khổ nhục kế:

"Anh trai kế của em, hắn luôn quấy rối em. Tối qua hắn còn nhìn tr/ộm em tắm nên đã bị em đ/á/nh.”

“Ở nhà họ Chu, em chưa từng được ngủ một giấc yên ổn.”

“Mỗi ngày em đều thấp thỏm trong lo sợ, sợ rằng Chu Thành Tân sẽ lại một lần nữa lẻn vào phòng em lúc nửa đêm.”

Trước kia tôi rất sợ người khác biết chuyện này.

Tôi sợ họ nói tôi dụ dỗ, quyến rũ Chu Thành Tân, sợ những lời đồn đại sẽ đeo bám tôi.

Nhưng khi được sống lại một kiếp nữa, tôi chẳng còn sợ gì.

Bởi người phạm lỗi không phải tôi, do đó tôi không còn cảm thấy đáng x/ấu hổ vì những chuyện này nữa.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
6 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm