Súp Của Mẹ

Chương 10

08/09/2025 17:57

Về tới phòng, tôi không nhịn được nữa, đứng trên bồn cầu nôn thốc nôn tháo.

Tôi chỉ nôn ra nước canh, không có miếng thịt nào – vì tôi không hề ăn thịt, chúng vẫn còn trong bát.

Nôn xong tôi mới sực nhớ không được để người khác phát hiện.

Tôi hoảng hốt nhìn quanh, nhớ đến cảnh đêm qua mẹ đứng ở cửa dọa tôi ch*t khiếp. Liệu bây giờ bà có đang nhìn tr/ộm từ ngoài kia?

Tim tôi đ/ập thình thịch. Nhưng nghĩ lại, dường như mẹ chưa hề rời khỏi bếp. Tôi mới tạm yên lòng.

Tiếng anh trai lại vang vọng trong đầu:

"Tiểu Mộc, ăn nhanh đi, phải sống..."

Giọng nói rành rọt đầy sốt ruột, như thể không ăn thì tôi sẽ ch*t.

Mà hình như tôi cũng có linh cảm khủng khiếp ấy.

Nếu tôi không ăn, mẹ sẽ xuất hiện, mà mẹ xuất hiện thì tôi sẽ ch*t.

Như anh trai vậy...

Sau khi tôi uống canh thịt, giọng anh trai biến mất, bố mẹ cũng đột nhiên trở lại trạng thái bình thường.

Không hiểu sao giọng anh trai lại vang lên, phải chăng linh h/ồn anh đã quay về để c/ứu tôi?

Tôi không biết nữa.

Nhưng lúc ấy tôi chẳng sợ m/a q/uỷ chút nào, chỉ muốn được nói chuyện thêm với anh.

Trong căn nhà đầy rẫy quái dị này, anh là người duy nhất từng bảo vệ tôi. Còn bố mẹ... tôi không tìm nổi chút dấu vết thân thương nào nữa.

Nghĩ đến đó, tôi cúi gằm mặt, bật khóc.

"Tiểu Mộc không ăn cơm... phải làm sao?"

Giọng bố âm trầm lạnh lẽo vọng qua cửa phòng. Tôi nín thở, kh/iếp s/ợ nhìn chằm chằm cánh cửa đóng ch/ặt.

"Gọi người đó tới, đem nó đi!"

Giọng mẹ vang lên sau cánh cửa, nhưng cứ như đang ở trong phòng. Hơi lạnh ùa vào khiến tôi rùng mình.

"Vậy... thịt đó cho tôi ăn được không?"

"Không được!" Giọng mẹ đột nhiên chói lên, gào thét:

"Muốn ch*t à!"

"Không! Không! Không!" Bố dường như nhớ ra điều gì, giọng khàn đặc đầy khiếp hãi.

"Tiểu Kim ch*t rồi! Tiểu Kim ch*t rồi! Chúng ta không được ăn, không được để Tiểu Mộc biết... Phải cho nó ăn, phải để nó ăn! Ha... ha ha...”

Giọng cười rợn người của bố lọt vào phòng khiến tôi sợ đến mất h/ồn.

Phải chăng anh trai đã ch*t vì ăn canh thịt?

Vậy trong nồi canh ấy thực chất là thịt gì?

Cơn buồn nôn lại dâng trào. Ngay khi ấy, ngoài cửa vang lên giọng bố:

“Vợ nói xem... liệu Tiểu Mộc có đang nghe lén không?”

Tôi ch*t lặng, mắt trừng trừng nhìn cánh cửa, hơi thở như nghẹn lại.

“Con bé ấy? Dĩ nhiên là đang nghe. Đúng là đứa không nghe lời...” Giọng mẹ đáp, lạnh lùng.

Soạt!

Cửa bật mở. Mẹ trong chiếc váy đỏ, đôi mắt tối sầm, dán ch/ặt vào tôi.

"Áaaaa!"

Tôi hét lên, vật vã ngồi dậy thì phát hiện cửa phòng vẫn đóng im ỉm, mình đang nằm trên giường.

Thì ra là một cơn á/c mộng.

Tôi thở hắt ra, dây th/ần ki/nh căng như dây đàn chùng xuống.

Nhưng ngay lúc ấy…

Cốc! Cốc! Cốc!

Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

“Tiểu Mộc, ăn cơm.”

Giọng bố khàn khàn, âm u vọng tới.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Tôi nghe thấy tiếng lòng của mục tiêu công lược

Chương 10
Tôi đã công lược Tần Hoài suốt 3 năm, làm người “vợ” hiền thục nhất, chăm sóc anh từng li từng tí, vậy mà vẫn chẳng thành công. Hệ thống thở dài: [Cậu là lứa kém nhất mà tôi từng dẫn dắt.] Sau khi rời khỏi hệ thống, tôi thấy cả người nhẹ nhõm. Tôi biết Tần Hoài chưa từng thích tôi, kết hôn với tôi cũng chỉ là vì tức giận với bạch nguyệt quang mà thôi. Hôm đó, tôi vẫn đưa tập tài liệu cho anh, nhưng lần đầu tiên không chủ động hôn anh, cũng chẳng nói câu “em yêu anh”. Tôi nhìn môi Tần Hoài không hề động đậy, nhưng trong tai lại vang lên giọng nói của anh: [Sao hôm nay vợ không hôn mình? Bây giờ mình sống được là nhờ nụ hôn buổi sáng của vợ đấy, có phải hôm qua mình quá hung dữ với em ấy không? Cái hệ thống chết tiệt này bắt mình phải làm lốp dự phòng bám đuôi, vợ tốt thế này sớm muộn cũng bị mình dọa chạy mất. Thật muốn đè em ấy xuống ngay cửa ra vào rồi… Bíp bíp bíp…] Sáng sớm tinh mơ, tôi chỉ cảm thấy tai mình vừa bị tra tấn…
456
4 Hàng hạng hai Chương 17
12 Vượt Rào Chương 16

Mới cập nhật

Xem thêm