Cuối xuân, mèo trong làng kêu gào dữ dội.
Mẹ tôi đang sinh con trong phòng đông, ti/ếng r/ên đ/au quyện lẫn tiếng mèo kêu.
Nghe mà tôi sởn gai ốc.
Cuối cùng, mẹ tôi cũng sinh xong.
Bố tôi niệm một câu A Di Đà Phật, giục tôi mau đi múc cháo.
Bố mẹ tôi vốn rất mực thương yêu nhau, tôi sợ chậm một phút sẽ bị bố tôi m/ắng, vội vàng bưng ra một bát cháo trứng gà đường đỏ.
Vén rèm cửa phòng đông, một mùi hương kỳ lạ xộc thẳng vào mặt.
Hóa ra, mẹ tôi đã sinh cho tôi một đứa em gái.
Nhà mẹ tôi có một bài th/uốc bí truyền.
Làm thành viên th/uốc nhét vào rốn, sẽ giúp ng/ực nở, eo thon, toàn thân tỏa hương thơm.
Mẹ tôi dùng nhiều năm rồi, nên mỗi lần sinh con gái đều tự nhiên mang theo mùi hương.
Bố tôi đang bế em tư hôn hít, mẹ tôi thì yếu ớt dựa vào đầu giường, ng/ực ướt đẫm, trông càng thêm gợi cảm.
Tôi đút cháo cho mẹ tôi, bà đỡ đang bận chúc mừng bố tôi.
Bố tôi khác với đàn ông trong làng.
Bố tôi thích con gái, mẹ tôi cũng đ/ẻ khỏe, liền một mạch sinh bốn đứa.
Tiếc là hai chị sinh đôi của tôi đã bị lạc khi giúp bố mẹ tôi hái th/uốc.
Nếu không năm nay cũng đến tuổi gả chồng rồi.
Nghĩ về chị, tôi thở dài từ đáy lòng, liền thấy bố tôi đưa cho bà đỡ một xâu tiền lớn cùng một dải thịt lợn làm th/ù lao.
Bà đỡ cảm ơn rồi liếc tôi một cái đầy á/c ý, quay sang hỏi mẹ tôi.
“Tôi thấy Dung Tỷ càng ngày càng xinh đẹp, chắc năm nay nhà cô lại làm Hương trong rốn, nếu có làm, để dành cho tôi một phần nhé?”
Mẹ tôi hoảng hốt nhìn tôi, bỗng bị cháo nghẹn cổ, ho sặc sụa.
Bố tôi không vui, mặt đen sì nói với bà ta, “Nếu có làm, đương nhiên sẽ để phần cho bà… Dung Tỷ, giúp bố tiễn khách.”
Bà đỡ cười gượng, xách thịt lợn ra cửa.
Đến ngưỡng cửa, bà ta hỏi tôi bao nhiêu tuổi.
Tôi nói mười bốn.
Bà ta chép miệng tặc lưỡi, lắc đầu tiếc rẻ, “Mẹ cháu sắp làm th/uốc rồi, tuổi hoa mới nở thế này, thật đáng tiếc quá…”
Tôi không hiểu ý bà ta, ngơ ngác nhìn.
Bà ta ngậm miệng, áp sát vào cổ tôi ngửi, thốt lên “Thơm”.
Rồi nhéo một cái vào bộ ng/ực căng tròn của tôi, “Nếu nuôi được dáng người như cháu, bao nhiêu cũng đáng.”
Tôi lùi ra xa.
Nhà tôi dọn đến làng này hai năm, bố mẹ tôi làm th/uốc viên được hai năm.
Viên th/uốc đỏ rực tỏa mùi thơm lạ.
Mỗi năm chỉ làm bốn mươi chín phần.
Ban đầu định b/án cho dân làng một vạn nhưng chẳng ai tin, tính đi tính lại, mẹ tôi chỉ b/án được một phần.
Mẹ tôi hết cách, b/án cho cửa tiệm trong thành phố, năm vạn một phần, bỗng nhiên được giàu sang vô cùng.
Ai ngờ năm nay, dân làng lại tranh nhau tìm mẹ tôi m/ua.
Đúng như lời người ta thường nói.
Cái gì mà hết nhanh thì...
Không phải là buôn b/án.