Gia đình tôi đã làm nghề liệm thi suốt năm đời.
Ông nội từng nói: "Người sống có bảy khiếu, người ch*t có chín khiếu. Hai khiếu thừa ra chính là vết tử thi và mùi x/á/c ch*t."
Từ nhỏ tôi đã bị nh/ốt trong nhà tang lễ, lớn lên trong mùi th/uốc khử trùng và mùi x/á/c ch*t th/ối r/ữa, gặp nhiều người ch*t hơn người sống.
Ngay cả trên phiếu khám sức khỏe do bệ/nh viện cấp cũng ghi: Khứu giác nhạy bén - vượt mức bình thường.
"Cậu có cần phải thế không?"
Lục Kỳ vừa nói vừa nhét đậu phụ thối vào miệng, biểu cảm vô cùng thỏa mãn.
"Đây là cửa hàng nổi tiếng trên mạng ở phố ẩm thực trước cổng trường chúng tớ đấy, xếp hàng hai tiếng mới m/ua được."
Tôi lau miệng không nói gì, mùi đó thật khó tả.
Như mang cá thối lẫn với d/ao mổ gỉ sét, giống hệt x/á/c ch*t đuối mà tôi xử lý tháng trước.
Để tìm hiểu sự thật, tôi theo Lục Kỳ đến cửa hàng đậu phụ thối đó.
Trước cửa hàng dài một hàng người, tôi bực bội lẩm bẩm: "Ngon đến thế sao?"
Lục Kỳ điềm nhiên đáp: "Tớ đã bảo mà, đây là cửa hàng nổi tiếng trên mạng."
Không còn cách nào khác, đã đến thì phải vào.
Tôi kiên nhẫn xếp hàng ở vị trí cuối cùng.
May mắn là chủ quán làm rất nhanh, hơn một tiếng sau đã đến lượt chúng tôi.
Khi tiến gần cửa hàng, mùi thối xộc thẳng vào mũi.
Bao tử tôi quặn thắt, cổ họng trào lên cảm giác buồn nôn.
Lục Kỳ hoàn toàn không nhận ra, còn hào hứng kéo tay tôi: "Lần này cậu phải nếm thử mới được."
Tôi không từ chối nữa, gật đầu đồng ý.
Tôi cố chịu đựng sự khó chịu, quan sát kỹ cửa hàng.
Cửa tiệm nhỏ, trang trí đơn sơ.
Chủ quán là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt luôn nở nụ cười hiền lành chất phác.
Ông ta lật những miếng đậu phụ trong chảo dầu thành thạo, động tác nhanh nhẹn đến mức đáng ngờ.
Tôi thử hỏi: "Chú ơi, sao đậu phụ thối của chú lại nặng mùi thế?"
Ông chủ không ngẩng đầu lên, tiếp tục lặp lại động tác như cái máy.
"Bí quyết gia truyền, đời trước để lại."
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt ông ta, cố tìm ki/ếm điều gì đó.
Nhưng ông ta luôn cúi đầu, bận rộn thêm gia vị vào bát đậu phụ thối.