“Ừm.”
Cậu ấy vừa thu dọn sách vở, vừa trả lời tôi.
Trong lòng tôi lâng lâng một cảm giác vui sướng.
Vu Niên xưa nay luôn quen với việc đơn đ/ộc một mình, bây giờ chịu đi ăn cùng tôi, cũng coi như đã xem tôi là bạn rồi.
Nhưng vừa tới gần căn-tin, cậu ấy lại nhận được một cuộc điện thoại.
Cúp máy xong, ánh mắt Vu Niên hơi tối lại, do dự vài giây rồi nói:
“Xin lỗi, tôi có chút việc.”
Cậu ấy siết ch/ặt tay với vẻ đầy lúng túng, như thể bản thân cũng cảm thấy áy náy.
Dù trong lòng có hơi hụt hẫng, nhưng nhìn dáng vẻ ấy của cậu, tôi thật sự không gi/ận nổi.
“Không sao, cậu cứ đi đi.”
Sau khi Vu Niên rời đi, tôi m/ua một suất cơm hộp rồi mang về ký túc xá ăn, tiện thể mở luôn trò chơi.
Niên Nhỏ vừa mới thức dậy.
Gương mặt mềm mại còn mang chút ửng hồng trông cực kỳ đáng yêu.
Tôi định đưa tay ra nựng má Niên Nhỏ, nhưng chợt nhớ lại vẻ mặt lúng túng của Vu Niên hồi sáng.
Nếu cậu ấy biết chuyện này, chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu.
Với lại, phản ứng trước kia của Vu Niên… chắc chắn là kiểu không thích đồng tính.
Cho nên, tôi càng thêm kiên quyết:
Tuyệt đối không thể để Vu Niên biết chuyện này.
Tôi nghiến răng một cái, quyết tâm nhấn nút gỡ cài đặt.
Nhưng đúng lúc trò chơi sắp được gỡ thành công, một cửa sổ thông báo hiện lên ngăn cản:
【Vui lòng hoàn thành nhiệm vụ chính trước khi gỡ trò chơi!】
Nhiệm vụ chính?
Tôi quay lại giao diện trò chơi, chỉ còn một bản đồ cuối cùng trong mục “Truy tìm kho báu”.
Tên bản đồ là: “Hồi tưởng”.
Để có thể thuận lợi gỡ được trò chơi, tôi dẫn theo Niên Nhỏ bắt đầu nhiệm vụ chính này.
【Xin chào, chào mừng đến với hồi ức của Niên Nhỏ. Nhiệm vụ này yêu cầu bạn cùng Niên Nhỏ truy tìm ký ức đã mất, cuối cùng giúp cậu ấy bước ra khỏi quá khứ.】
Bên trong là một căn biệt thự sang trọng.
Một âm thanh thanh thúy của kính vỡ vang lên.
“Đừng chạm vào tôi!”
Người phụ nữ siết ch/ặt một mảnh thủy tinh vỡ, kề sát vào cổ tay mình.
Người đàn ông đưa tay định ngăn lại:
“Lăng Vân, em bỏ mảnh kính xuống trước đã, chuyện gì cũng có thể từ từ nói. Chúng ta là vợ chồng, em đã gả cho anh rồi, anh yêu cầu như vậy cũng đâu có quá đáng?”
Người phụ nữ gào lên trong tuyệt vọng:
“Tôi chưa từng muốn lấy anh!”
Người đàn ông tức gi/ận khi thấy thái độ đó của người phụ nữ, liền t/át cô ấy một cái:
"Làm cho tốt bổn phận Thiếu phu nhân nhà họ Vu của cô đi."
Mảnh kính cắm sâu vào lòng bàn tay của người phụ nữ ấy.
M/áu tươi đổ xuống, thấm đẫm cả sàn nhà.
Khung cảnh đột nhiên chuyển đổi.
Ở bệ/nh viện.
Tiếng trẻ con khóc vang cả căn phòng — Một đứa bé vừa mới chào đời.
Người đàn ông vui mừng ôm lấy đứa bé, trong mắt tràn đầy yêu thương:
“Lăng Vân, chúng ta có con rồi!”
Đứa bé khóc oe oe, còn anh ta thì mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi người phụ nữ.
Người phụ nữ kiệt sức nằm trên giường, đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà.
“Sau này, nó sẽ tên là Vu Niên.”
Nghe thấy cái tên đó, tim tôi đ/ập thình thịch, không sao kiểm soát nổi.
Không hiểu sao, tôi lại vô thức liên tưởng tới Vu Niên ngoài đời với Niên Nhỏ trong game.
Lúc này, Lâm Chu bất ngờ vỗ vai tôi:
“Kỳ Quân, cậu biết chuyện của Vu Niên chưa?”
“Vu Niên?”
Tôi vừa thoát khỏi trò chơi, nhìn Lâm Chu với vẻ khó hiểu.