Hắn cuốn xéo, dọn phòng mới.
Tôi là đứa côi vô thân vô thế.
Đã từng nghĩ là bến bình yên cả đời, viện phí đắt đỏ t/ai n/ạn vét sạch số tiền dụm - thẳng thừng chia tay.
"Anh mệt rồi, vợ chồng còn ly dị được huống chúng ta?"
Ngày trước, chúng là cặp đôi đẽ khiến người gh/en tỵ. Chỉ cần xước nhẹ mảng da, đã cuống quýt.
Sau m/ù lòa, tất cả thay.
Hắn chê nhếch nhác, phức, hết ánh hào quang nào.
Hôm viện, cũ mời đi ăn.
Tôi đứng lên lỡ tay đổ ly rư/ợu. Hắn những giúp, còn quát trước mặt mọi chừng! Làm bẩn túi Thiên mày đền nổi không?"
"Bảo đi Giờ chuyện nữa Muốn làm nh/ục tao giờ?!"
Cả phòng đông cứng. Tôi gượng xin lỗi.
Cảm giác như từng mảnh vỡ trong bóng đang rã.
Tô ném vali cửa như đổ rác. Tôi giằng lại, vấp ghế sofa ngã sõng soài.
Trong thảm hại, quẳng mấy tấm thiếp kệch.
"Đi học massage người m/ù đi. Xoạc chân cũng ki/ếm được Báo tên tao, chủ quán nâng hồng cho."
Có thứ gì đó đ/ứt đoạn. Phẫn khiến mất đi lý trí. Tôi chộp lấy d/ao cây, thẳng lưng khi quay đi.
Một nhát. Hai. Ba...
Vô số nhát.
Tôi như cái máy khi bất động.
Mùi m/áu tanh lợm kéo về thực tại.
Đáng lẽ phải báo sát, nhưng bản năng sinh khiển tay chân. Tôi mò nhà vệ sinh, r/un r/ẩy lau vũng m/áu.
Dựa trí nhố phục chế hiện lôi nhét xuống gầm giường.
Xong xuôi, óc vẫn rỗng khi chuông sát reo.
Đang loay hoay ứng nhận cánh cửa khóa ch/ặt phía đã hé mở.
Kẻ sát nhân cũng đã tới.