Tôi có một ông chủ nổi tiếng keo kiệt với biệt danh Chu Bái Bì Tên bóc họ Chu.

Bữa liên được tổ chức một quán lề hẹp bừa bộn.

Khi buổi tụ tập kết thúc, cổ, chân cổ tay lộ ra đều chi chít những nốt muỗi đ/ốt đỏ ửng rát.

Cố chịu đựng chịu trên người, lần lượt những đồng nghiệp say khướt về nhà.

Đến khi lết được về nhà đã là giờ tối.

Ngoài trời lâm râm, ánh đèn cảm ứng ở hiên nhà bật vào khách trải Loan lại không có nhà.

Tôi lấy thoại giờ, định gọi cho ấy cửa sau bỗng mở toang.

Ứng Loan đứng đó, ướt sũng từ đầu đến chân.

Những giọt nước dài từ mái tóc rối rơi xuống tạo thành vũng nước nhỏ.

Chiếc áo sơ mi trắng vốn luôn phẳng dính sát vào thể, làm lộ rõ cong thon gọn eo, trong khi áo vest cà vạt đã biến mất không dấu vết.

Anh chẳng còn vẻ điềm tĩnh quý thường ngày, trông một chú bị bỏ rơi thương với trái tim nát vụn.

Sau vài giây nhìn nhau, Loan lên tiếng trước bằng giọng điệu bình thản đến lạ:

"Anh về rồi à?"

Tôi gật đầu, vội kéo vào "Anh thế? Sao lại ướt chuột vậy? Vào mau đi..."

Ứng Loan bước vào cái máy.

Ánh mắt chậm rãi luồn qua lông mày, sống mũi, đôi tôi.

Rồi dừng lại nơi cổ áo.

Đột nhiên, cứng người lại.

Tôi ngửi thấy từ người dầu mỡ quen thuộc, rất giống quán nay.

"Ứng Loan, đón em à? Thật lỗi, có lẽ không thấy em vì em đã..."

"Anh không muốn biết!"

Anh c/ắt bằng giọng the thé đầy hoảng vội né tránh ánh nhìn tôi:

là...anh không đón em. Anh chỉ... chỉ ra dạo thôi."

Tôi ngượng ngùng liếm "Vậy à... ừ... Loan, em..."

Lông mi Loan cuồ/ng r/un r/ẩy: "Thôi...anh mệt rồi! Anh phải tắm, phải tắm ngay..."

Nói rồi tấp lao vào tắm, bóng vội đang chạy trốn điều gì đó.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm