Bỏ qua sự ngăn của tôi, anh ta xông thẳng vào nhà.
[Chu Liễm, anh đang x â m p h ạ m gia hợp pháp đấy. Mời anh ngoài.]
Nghe tiếng ồn ào, Trần Vân Sinh cũng bước ra.
Anh đưa tay kéo tôi đứng sau mình:
[Chu công tử, sao mà tới thế này?]
Chu Liễm để ý đến lời của Trần Vân Sinh.
Đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi:
[Em thật sự muốn kết hôn với Trần Vân Sinh sao? Em đang l ừ anh đúng Ninh Ninh? Em muốn dùng hắn để k í h t h í h anh không?]
[Chu Liễm, anh có thấy mình hơi bệ/nh h o ạ không? Chúng ta đã hủy hôn rồi. ở bên ai cũng liên quan gì đến anh nữa.]
[Anh tin. Rõ ràng thích anh như Em ở bên Trần Vân Sinh chẳng cũng chỉ vì thôi sao? Anh cũng có thể mà!]
Anh ta lấy điện ra, định tôi.
Tôi gạt rơi điện của anh ta.
[Đủ rồi, Chu Liễm, anh định làm l o ạ đến bao giờ nữa?]
[Anh làm l o ạ n! Bao nhiêu lần đều sao, tại sao lần này, bỏ rơi anh?]
Ánh mắt anh ta tối sầm nhìn thấy h ô trên cổ tôi.
[Trần Vân anh đã Ninh mượn bao nhiêu? sẽ hết anh.]
[Anh luôn biết rõ, thứ tôi muốn là tiền.]