M/áu trong người như đóng băng.
Tôi ngơ ngác nhìn Việt.
"Tiểu Tiêu, đừng nghe cô ta xuyên tạc. Anh chẳng kết bạn cô ta, chi là tin. Nếu em xem danh sách bạn bè đây."
Tiêu nhận ra sắc mặt tái nhợt
vội vàng lấy điện thoại cho xem.
Quả trong danh bạ Kiều Duyệt.
Nhưng hỏi liệu nick phụ không.
Tôi gạo hỏi:
"Anh... cô ta không?"
Tiêu khẽ cười, lạnh lùng lắc đầu:
"Anh chưa từng cô ta bao giờ."
Tôi nhíu mày: "Sao thể? Anh từng đưa đồ sáng cho cô ta suốt trời?"
Tôi được mà lôi chuyện cũ ra:
"Em ngại từng người khác, đã hứa khi em sẽ mình em."
Tiêu bức bối như bị oan ức:
"Thật phải anh! sáng đó là bạn cùng cũ nhờ chuyển Cậu từng vài nên nhờ vả. Cậu nói sẽ tự giải cô ta..."
Tôi muốn hỏi tiếp, cảm giác mất khiến quay người đi.
Bàn ấm áp của tôi:
"Tiểu Tiêu, thề chưa từng ai Đây, cho em xem sử chat!"
Anh lục tìm hồi lâu rồi đột thất thanh:
"Ch*t! Anh quên đây là điện thoại em tặng! Chiếc cũ đã vỡ ở rồi. Nhưng đừng lo, sẽ tìm Triệu Cường lại nhắn!"
Thấy mặt sốt sắng của chút giả tạo, quyết anh.
"Thôi được 12 giờ đi trưa thôi."
Cả buổi chiều chúng đi xem phim uống.
Tiêu nhận ra tâm trạng vui
Khi về đến túc nói sẽ gửi chứng minh cho xem tối nay.
Vì lời hứa thức trắng đêm.
Anh gửi đến.
Bảo rằng liên lạc được, Triệu Cường về quê mất sóng.
Tiêu rất chứng minh bản thân.
Tôi tự nhủ phải anh.
Nhưng tim vẫn canh cánh nỗi bất an.
Suy cho cùng, đã tiền để theo đuổi anh.
Nhớ lại hơn một hẹn hò, chưa từng thốt lên ba chữ "anh em".
Làm sao hỏi hơn...