13.
Giờ này chắc chắn không thể quay lại trường nữa, chỉ có thể ở ngoài qua đêm.
Như thường lệ, tôi lại ở cùng Vương Đồng Duyệt trong căn phòng có m/a.
Chúng tôi gọi ít đồ nướng và bia về ăn.
Vương Đồng Duyệt cảm thấy cơ thể khá hơn nhiều, cả người cũng nhẹ nhõm hơn, vừa gặm xiên thịt dê vừa hỏi tôi:
“Chị Thẩm Đồng, chuyện này giải quyết xong chưa?”
“Con qu//ỷ đó sẽ không bám theo em nữa chứ?”
Tôi đáp: “Xem ra thì chắc là không nữa, nhưng cũng không thể loại trừ hoàn toàn khả năng đó, để phòng ngừa thì...”
Tôi giơ ngón cái lên môi, định cắn một cái để lấy chút m//áu cho cô ấy.
Không ngờ lại bị Lý Tráng Tráng kéo lại.
“Không cần đâu, như này này, cô bé, nhận tôi làm cha nuôi đi, tôi sẽ phù hộ cho cô”
Vương Đồng Duyệt lộ ra vẻ mặt kiểu: “Anh bị làm sao vậy trời?”
Nhưng tôi thì rất tán thành.
“Tuyệt chiêu đấy!”
“Bạn học Vương à, cậu ấy là cao nhân đấy, đừng thấy cậu ấy trẻ tuổi mà coi thường, chứ cậu ấy thực sự phù hộ được cho em đó!”
Chỗ tôi sống có tục lệ cho trẻ con nhận thần tiên ở miếu làm cha mẹ đỡ đầu, để được phù hộ mạnh khỏe.
Lý Tráng Tráng hiện là Thuỷ Thần được thờ phụng chính thức ở miếu, phù hộ cho người thì có vấn đề gì? Hoàn toàn không!
Vương Đồng Duyệt định phản đối, tôi nói: “Mau bái đi còn kịp!”
Lý Tráng Tráng cũng tiếp lời: “Đúng đó, nhận tôi làm cha nuôi đi, tôi sẽ cảm ứng được khi cô gặp chuyện, có việc gì cha nuôi sẽ giúp cô giải quyết!”
Cả bọn uống chút bia nên cũng hơi say say.
Thế là mơ mơ hồ hồ, chúng tôi ghi lại bát tự của Vương Đồng Duyệt, rồi đặt lên bàn thờ trước mặt Lý Tráng Tráng.
Chỉ thấy trước mặt lóe lên ánh sáng trắng, Lý Tráng Tráng nghiêm trang mở miệng:
“Được rồi! Từ nay con là con gái nuôi của ta, cha nuôi sẽ che chở cho con!”
Sau đó còn đưa cho Vương Đồng Duyệt một chuỗi hạt: “Lá bùa hộ mệnh, cầm lấy!”
Tôi ngẩn người: “Anh Tráng, anh chuẩn bị đủ đồ thế cơ à?”
Lý Tráng Tráng cười toe toét: “Cậu không biết đấy thôi, tôi làm cha nuôi của nhiều đứa nhỏ lắm rồi!”
Bảo sao người cậu ấy lúc nào cũng ánh lên hào quang của một người cha!
Giải quyết xong chuyện này, tôi đi báo cáo lại với đàn chị Giang Nghiên.
Sau đó, Vương Đồng Duyệt sống một mình mấy hôm, quả thật không có chuyện gì xảy ra.
Hơn nữa, từ khi đeo bùa của Lý Tráng Tráng, cô ấy học càng ngày càng m//áu, học 12 tiếng mỗi ngày cũng không thấy mệt.
Bạn cùng phòng cô ấy vốn đã quay về ký túc xá ở, cũng dọn lại vào đó, ở đến tận khi thi cao học xong mới rời đi.
Tất nhiên, đó là chuyện sau này.
Lúc đó tôi thường xuyên đi thanh tẩy những ngôi nhà bị m/a ám, hao tổn linh lực khá nhiều, khiến tôi cảm thấy không khỏe.
Được người giới thiệu, tôi liên hệ với một bác sĩ tâm lý.
Hôm khám bệ/nh, tôi dậy từ sáng sớm, lúc gặp vị bác sĩ ấy thì ngơ cả người:
“Bác sĩ Tiêu?”
14
Thì ra bác sĩ khám bệ/nh cho tôi chính là Tiêu Thanh Chi, người từng khám cho em gái Hạ Uyên của Hạ Thương.
Người đàn ông ấy dáng cao g/ầy, tóc dài buộc đuôi ngựa thấp sau lưng, mặc áo blouse trắng mà lại toát lên khí chất như mặc áo khoác hàng hiệu.
Vừa gặp tôi, anh ta bảo tôi ngồi vào ghế đối diện.
Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm, anh ta nhẹ nhàng nâng ly trà nhấp một ngụm, nói:
“Cô gái, đừng căng thẳng, lần đầu đến khám à?”
Tôi: “...”
Câu này nghe sao mà kỳ kỳ vậy?
Thấy tôi không nói, Tiêu Thanh Chi mỉm cười ôn hòa:
“Có vấn đề gì, cô có thể nói với tôi, ở đây mọi thông tin đều được bảo mật, tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài.”
Thấy anh ta như không nhận ra tôi, tôi cũng cười cười nói:
“Thực ra... bác sĩ Tiêu, tôi là người làm huyền học.”
“Gần đây thu phục hơi nhiều vo/ng h/ồn, hao tổn linh lực hơi lớn, anh có thể kê th/uốc bổ th/ần ki/nh cho tôi được không?”
Tôi vừa dứt câu, Tiêu Thanh Chi sửng sốt, tôi cũng sững lại.
Chắc anh ta chưa từng gặp người nào như tôi.
Không ngờ anh ta lại bật cười, còn thân thiện hơn, trực tiếp đưa tay kéo tôi:
“Trời! Sao cô không nói sớm!”
“Cô bé, không ngờ tuổi trẻ vậy mà đạo hạnh đã cao thế rồi?”
“Không ít đạo sĩ, đại sư cũng kê th/uốc ở chỗ tôi đấy, yên tâm, tôi đảm bảo không nói ra ngoài đâu.”
Ủa? Hóa ra không chỉ mình tôi làm thế!
Ngay lúc tay Tiêu Thanh Chi sắp chạm vào tôi, tôi bỗng cảm thấy một luồng hàn khí thấu xươ/ng ập đến, cơ thể không còn do tôi điều khiển nữa.
Tay tôi vung lên một cái, đ/á/nh mạnh vào tay Tiêu Thanh Chi, làm m//u bàn tay trắng nõn của anh ta đỏ ửng.
“Lão già, tránh xa cô ấy ra!”
Tiêu Thanh Chi bị đ/á/nh đỏ cả tay mà vẫn cười tà tà, không để tâm:
“Niên! Không ngờ ngươi vẫn còn sống?”
Rồi liếc tôi từ đầu đến chân:
“Đây là mục tiêu mới của ngươi à?”
“Không chiếm được x/á/c Uyên Uyên, thì đổi người khác à... ha ha, ngươi vẫn như xưa, chỉ biết ăn bám đàn bà!”
Mẹ nó! Bác sĩ Tiêu, anh m/ắng quá đúng!
Cái tên này chẳng phải đúng là “ăn bám” sao!
Mặc dù anh ta cũng từng giúp tôi không ít lần, nhưng không được sự đồng ý của tôi mà nhập vào thân thể tôi thế này thì đúng là phản rồi!
Dường như cảm nhận được oán khí của tôi, Hạ Thương lên tiếng:
“Tưởng ông đây thèm cái thân x/á/c này chắc? Ông chỉ sợ cô bị lừa thôi!”
Rồi hỏi Tiêu Thanh Chi:
“Uyên Uyên đâu? Ngươi có làm gì con bé không?”
Tiêu Thanh Chi rất biết cách chọc gi/ận Hạ Thương:
“Uyên Uyên giờ đang ở bên cạnh ta, sống rất tốt, căn bản không cần người anh trai như ngươi!”
“Trong người cô ấy có một h/ồn phách của ta, chúng ta mới là phù hợp nhất, còn ngươi thì... hừ!”
Lời lẽ mỉa mai thẳng thừng làm tôi ù cả tai.
Ba người các anh rốt cuộc qu/an h/ệ thế nào vậy? Có ai kể tôi nghe một chút không?
Giây tiếp theo, tâm trí tôi bị kéo vào một thời không khác, tận mắt chứng kiến mối ân oán hơn trăm năm trước...
Lúc đó, Hạ Uyên vẫn chưa gọi là Hạ Uyên, cô ấy tên là Thẩm Uyên...