Vòng Cổ Thời Ấu Thơ

Chương 7

06/06/2025 18:33

Bạn bè của Hoắc Tự lục tục bước ra, chào hỏi tôi.

Tôi gật đầu nhẹ đáp lễ, đỡ Hoắc Tự định đi về phía xe.

Anh ấy như nhận ra mùi hương của tôi, không ngừng cọ người vào tôi. Tôi không có sức bằng anh, bị anh chạm mạnh khiến suýt ngã. Trong lúc thân hình loạng choạng, một bàn tay bỗng đặt lên lưng tôi đỡ lấy.

“Không sao chứ?”

Tôi ngoảnh đầu nhìn, là gương mặt đầy lo lắng của Tô Thăng.

“Đứng vững được không?”

Tôi gắng chịu đựng sự khó chịu khi bị người lạ chạm vào, lịch sự đáp:

“Tôi không sao, cảm ơn.”

Tô Thăng kéo vai còn lại của Hoắc Tự, đỡ anh ấy lên vai mình:

“Để tôi giúp cậu đưa Hoắc Tự lên xe nhé.”

Một cánh tay Hoắc T/ự v*n vắt qua vai tôi, tay kia được Tô Thăng đỡ lấy. Không hiểu sao, tôi cảm thấy vô cùng khó chịu với tư thế này, nhưng lại không thể thẳng thừng buông tay.

Thế là tôi không nương tay vỗ vào má Hoắc Tự:

“Say đến mức không đi nổi nữa sao?”

Hoắc Tự ừ ừ trong miệng.

“Vậy đêm nay đừng ngồi xe em. Em gọi taxi đưa anh về.”

Hoắc Tự lảo đảo vài bước, tự mình đứng thẳng người, thu tay về đứng ch/ôn chân một chỗ:

“Anh... tự đi được. Phải ngồi xe của Thời Vi.”

Thấy đầu óc anh ấy còn minh mẫn, tôi bước về phía xe:

“Vậy thì tự đi lại đây.”

Vừa bước được hai bước, tôi chợt nhớ cần cảm ơn Tô Thăng đã chủ động giúp đỡ, liền khẽ cúi người:

“Hôm nay làm phiền anh rồi. Cảm ơn.”

Có lẽ Tô Thăng cũng uống chút rư/ợu, ngây ngô vẫy hai tay về phía tôi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
4 Trúc mã ghét Omega Chương 13
5 Vào Hạ Chương 17
11 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm