Súp Của Mẹ

Chương 5

08/09/2025 17:57

Mở cuốn nhật ký ra, tôi phát hiện có rất nhiều trang bị x/é mất, như thể sợ người khác nhìn thấy. Có ai đó đã mạnh tay gi/ật đi, đến cả gáy sách cũng bị rá/ch toạc ra.

“Là ai x/é vậy?” Tôi lẩm bẩm.

Cảnh sát Trần ngồi đối diện, giọng có chút kỳ lạ:

“Nghe thì khó tin, nhưng đó là do anh trai cháu tự tay x/é bỏ.”

“Tự tay… anh ấy?” Tôi kinh ngạc ngẩng đầu. Trước khi “t/ự s*t”, anh trai đã x/é nát nhật ký của mình. Anh sợ ai nhìn thấy chứ?

Trong đầu tôi chợt hiện lên bóng dáng mẹ, đêm qua đã vào phòng anh. Cả người tôi run lên.

Anh… sợ mẹ nhìn thấy sao? Vậy anh rốt cuộc đã viết gì?

Tôi hỏi dồn:

“Thế mấy trang bị x/é đi đâu rồi?”

Cảnh sát Trần khẽ ho một tiếng, hạ giọng nói:

“Trước khi nhét đầu vào bể cá… anh trai cháu đã nhét hết những trang nhật ký bị x/é vào cổ họng. Rồi mới úp đầu xuống bể, như thể… sợ có ai đó moi ra từ miệng vậy.”

Nghe xong, một luồng khí lạnh chạy thẳng từ trán xuống gót chân, khiến tôi ch*t lặng nhìn cảnh sát Trần, hoàn toàn không dám tin.

Anh trai nuốt nhật ký, còn lấy cái ch*t để che giấu… chỉ vì không muốn mẹ thấy nội dung trong đó sao? Anh đã viết gì vậy?

Tôi bắt đầu sợ hãi.

Cảnh sát Trần dường như cũng nhận ra lời nói của mình quá đ/áng s/ợ, vội chuyển chủ đề:

"Pháp y đang xử lý những mảnh giấy vụn đó, may ra còn ghép lại tìm được ít thông tin. Có tin tức gì tôi sẽ báo lại. Chuyện này, tôi hy vọng cháu đừng nói với bố mẹ. Còn lý do thì... cháu hãy xem mấy trang nhật ký còn lại này đã."

Tôi nhìn vào hai trang cuối cùng còn sót lại trong cuốn nhật ký, đề ngày ba hôm trước và hôm kia.

Chỉ vài câu ngắn ngủi nhưng chiếm trọn cả trang giấy, nét chữ r/un r/ẩy, có chỗ chồng chéo lên nhau, tựa như được viết vội trong đêm dưới chăn.

Nhưng rõ ràng là chữ của anh trai.

Trang đầu:

"Bố lại bắt mình uống canh thịt rồi, mình không thể uống... uống vào người kia sẽ đến."

"Mình tranh thủ lúc đi vệ sinh nôn hết canh thịt ra, người kia phát hiện rồi, nhà vệ sinh không an toàn nữa."

“Chỉ còn phòng ngủ là chỗ trốn.”

Trang thứ hai:

“Mẹ ra khỏi bếp rồi! Không! Bà ấy không nên ra ngoài!”

“Mình phải nhắc Tiểu Mộc cẩn thận với bố mẹ.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Tôi nghe thấy tiếng lòng của mục tiêu công lược

Chương 10
Tôi đã công lược Tần Hoài suốt 3 năm, làm người “vợ” hiền thục nhất, chăm sóc anh từng li từng tí, vậy mà vẫn chẳng thành công. Hệ thống thở dài: [Cậu là lứa kém nhất mà tôi từng dẫn dắt.] Sau khi rời khỏi hệ thống, tôi thấy cả người nhẹ nhõm. Tôi biết Tần Hoài chưa từng thích tôi, kết hôn với tôi cũng chỉ là vì tức giận với bạch nguyệt quang mà thôi. Hôm đó, tôi vẫn đưa tập tài liệu cho anh, nhưng lần đầu tiên không chủ động hôn anh, cũng chẳng nói câu “em yêu anh”. Tôi nhìn môi Tần Hoài không hề động đậy, nhưng trong tai lại vang lên giọng nói của anh: [Sao hôm nay vợ không hôn mình? Bây giờ mình sống được là nhờ nụ hôn buổi sáng của vợ đấy, có phải hôm qua mình quá hung dữ với em ấy không? Cái hệ thống chết tiệt này bắt mình phải làm lốp dự phòng bám đuôi, vợ tốt thế này sớm muộn cũng bị mình dọa chạy mất. Thật muốn đè em ấy xuống ngay cửa ra vào rồi… Bíp bíp bíp…] Sáng sớm tinh mơ, tôi chỉ cảm thấy tai mình vừa bị tra tấn…
456
7 Hàng hạng hai Chương 17
9 Súp Của Mẹ Chương 30
11 Nhật Ký Xác Sống Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm