Tôi khẽ cười một tiếng, bước qua Triệu Gia Nhất mà đi về phía Lục Tề: “Dọn dẹp nhanh thế à?”
Lục Tề vòng tay qua eo tôi, cúi đầu hôn lên mí mắt tôi: “Nếu không về sớm, nhỡ lại có người muốn cư/ớp vợ em thì sao?”
Trán Triệu Gia Nhất nổi đầy gân xanh, các khớp ngón tay siết ch/ặt đến mức trắng bệch.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào Lục Tề: “Lục Tề, cậu thiếu thứ gì, sao cứ phải quấn lấy Thẩm Cầm!”
“Ồ, còn dám hỏi à?” Lục Tề cười khẩy: “Tất nhiên là vì tôi yêu anh ấy, yêu từ năm 15 tuổi đến 22 tuổi, thuần khiết chân thành, chưa từng có người thứ hai.”
“Hơn nữa, người không được yêu mới gọi là quấy rối, còn loại như tôi thì được gọi là hai bên yêu nhau, xứng đôi vừa lứa, trời cao tác hợp, thiên hạ ngưỡng m/ộ.”
Cậu ấy nắm lấy tay tôi, các ngón tay đan xen vào nhau: “Ngược lại là anh, anh đến đây quấy rối vợ tôi thế này, mấy cô bạn gái của anh có biết không?”
“Chẳng lẽ anh nghĩ Thẩm Cầm sẽ không thể bỏ anh nên anh cứ vô tư làm tổn thương anh ấy, đến khi anh ấy yêu người khác rồi, anh lại cảm thấy không thể thiếu anh ấy?”
“Mất bò rồi mới lo làm chuồng, anh Triệu chắc không đến mức rẻ mạt như thế chứ?”
Triệu Gia Nhất mặt mày tái mét, hồi lâu không nói được lời nào.
Tôi nhẹ kéo tay áo của Lục Tề: “Thôi, đừng đứng ngoài này nữa, vào nhà trước đi.”
Tôi dắt Lục Tề bước vào nhà, cánh cửa vừa khép lại thì đã bị Triệu Gia Nhất chặn ngang.
Mắt cậu ta đỏ hoe, đáy mắt ngập tràn thứ cảm xúc mơ hồ.
Như có phẫn nộ, như có tổn thương.
Như có oán h/ận, như có hối h/ận.
“Thẩm Cầm, xin lỗi, tớ... Tớ chưa bao giờ nghĩ cậu sẽ rời bỏ tớ.”
“Tớ cứ nghĩ dù tớ có làm gì đi nữa, chúng ta vẫn sẽ mãi ở bên nhau.”
Trước đây, tôi thật sự cũng không nghĩ mình lại quyết liệt rời xa Triệu Gia Nhất đến thế.
Tôi của ngày ấy luôn ôm chút ảo tưởng.
Có lẽ cậu ta chỉ thích cái mới, chơi đùa xong rồi sẽ trở về?
Có lẽ cậu ta chưa chuẩn bị tinh thần, không thể chấp nhận ánh mắt kỳ thị của xã hội?
Nhưng khi gặp được Lục Tề, gặp được chàng trai trẻ chỉ nhìn một mình tôi, tôi mới chợt hiểu ra, tình yêu thật sự là sự lựa chọn kiên định, một lòng một dạ, bất chấp tất cả.
May thay, tất cả vẫn chưa muộn.
Tôi gỡ từng ngón tay của Triệu Gia Nhất ra khỏi cánh cửa.
“Chúng ta chấm dứt thôi, đừng đến đây nữa, đừng để tôi phải gh/ét cậu.”
Rồi tôi quay lưng đóng sầm cửa, ngăn cách nỗi hối h/ận muộn màng.