Cô ra cây lên Kỳ, đưa tay hướng về phía n.g.ự.c.
Vẻ mặt giống như đo lường mà giống như đi hơn.
Lúc trước khi đo tôi giống như vậy, hiện tại toàn bộ gần như t.r.e.o trên Kỳ.
Hơn thế nữa vô tình chạm vào lưng Kỳ.
Tống Kỳ dường như hề cảm điều gì ổn đối với này cả.
Nhìn bàn tay phụ nữ xa lạ vẽ lên vị hôn phu mình, tôi chút vui.
Tôi hơi nhíu mày, trước sao tôi nhận ra này thiếu tinh tế đến vậy.
Tôi vỡ sự lúng túng với Du Quả: "Cô chọn cho tôi trước. biết số đo đàn ông mình. Sau này tôi tự chọn cho anh ấy rồi."
Người lễ độ cung kính với tôi lúc này t.r.ợ.n lên.
Cô dây lên bàn, miễn cưỡng đáp tiếng "Ừ".
Sau đó, đi qua nơi mẫu mới nhất bày phía trước, đi vòng ra phía sau ra chiếc váy bám đầy bụi trong góc giả vờ muốn đưa cho đưa tay ra lấy.
Nếu tôi nhớ nhầm chiếc váy trên tay chắc kiểu dáng ngoái rồi.
Nếu tôi mặc trang phục ngoái đến dự biết sẽ rằng gia đình chúng tôi sắp rồi.
Tôi miệng hỏi ta: phải trước đã với tôi bên vừa lô kiểu dáng mới nhất sao? Bây giờ mang ra kiểu dáng cũ này muốn tôi mặc ra ngoài để khiến tôi mất mặt à?”
Du Quả ngờ tôi sẽ hỏi thẳng như vậy. Cô trước thận trọng liếc nhìn Kỳ cái, Kỳ phản ứng, giả vờ rụt rè.
"Cô Thẩm, đừng tôi ý khác."
“Cá tôi rằng, phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i, sẽ cảm mái khi mặc kiểu váy này”.
Tôi bị x.ị.t keo cảm đầu toàn dấu chấm hỏi.
Tôi hỏi ngược ta: "Phụ nữ t.h.a.i? Cô phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i?"