10.
Trần tay tôi, mạnh mẽ thiệu với mẹ Anh toàn không bối rối dù vừa bị mẹ bắt gặp cảnh chúng hôn nhau. Còn thì chỉ muốn che mặt lại, không dám nhìn ai, mong sao dưới đất có cái lỗ để trốn vào.
"Dung là gái tốt, bình rất mở, chỉ có hôm nay có chút ngại ngùng."
Tôi cất tiếng yếu "Trần Tự, đừng quá lên…"
“Dung hiện đang làm ở tiệm gà cũng không học nhiều, nhỏ chắc chắn đã phải nhiều thòi.” Trong ánh mắt của có chút thương xót, nhưng anh cương quyết tìm ki/ếm sự chấp thuận mẹ: “Nhưng giờ, sẽ chăm sóc ấy thật tốt…”
Bố chợt bật lùng, có chắc ấy không học nhiều không?"
Giữa tháng Ba, sợ đến nổi cả da gà.
Trần mày: độ học vấn không đại diện cho người, cũng không phải do để người khác. Dù và mẹ đều là giáo nhưng điều đó không có nghĩa là mẹ cao hơn người khác…”
Ôi trời, anh đừng nữa mà.
Bố điều chỉnh kính trên sống mũi, nghiêm “Trịnh Dung.”
Trần quay lại nhìn tôi, sững sờ.
“Bố… sao biết Dung họ gì?”
Tôi đứng dậy, lễ phép đầu ông: “Thưa thầy.”
Trần đứng như trời không nên lời.