Giang Cảnh An đã lâu rồi mới có một giấc mơ, trong mơ mẹ hắn không ngớt lời khen ngợi, đứa trẻ năm xưa cười rạng rỡ, nhưng ngay giây tiếp theo, một cái t/át của mẹ đã giáng xuống.

Trong nháy mắt, bà dường như biến thành một người khác, trừng mắt nhìn hắn: "Tại sao mày không canh chừng cho kỹ? Tại sao lại để ông ta ra ngoài? Tại sao đến cả ba mày mày cũng không giữ được, tại sao mày không đi ch*t đi?"

Giọng của bà ngày càng lớn, sự tức gi/ậ n cũng vậy. Sau khi đ/ấm đ/á xong, nhìn thấy ánh mắt s ợ h/ãi của hắn, bà liền đứng khựng lại, rất lâu sau vẫn không nhúc nhích.

Sau khi biết cha ng/o/ạ i t/ì/n h, mẹ hắn đã trở thành một người khác.

Trong lúc nói chuyện dịu dàng với hắn, lại có thể đột nhiên phát đ/iê n.

Sau khi cha hắn biết chuyện, đã kiên quyết muốn đưa mẹ hắn đến b/ệnh viện. Bọn họ đã c/ãi nh au một trận, cha hắn ch/ử i mẹ hắn là một con đi ê/n.

Khi cha hắn đi, mẹ hắn ôm hắn khóc không thành tiếng.

Cuộc hôn nhân đ/ổ v/ỡ này, cuối cùng vẫn đi đến hồi kết, nhưng không ngờ trên đường đi làm thủ tục ly hôn thì lại xảy ra t a i n a n xe, một người ch*t, một người bị th/ương.

Cha hắn ch*t ngay tại chỗ, còn mẹ hắn thì trở thành người thực vật, mãi mãi nằm trong viện dưỡng lão.

Sau khi ông nội đón hắn về nhà thì đối xử với hắn vô cùng nghiêm khắc.

Đôi khi, Giang Cảnh An cũng nghi ngờ, liệu mình có di truyền b/ệnh của mẹ không.

Thật ra, hắn chưa bao giờ bình thường.

Sau đó, hắn thích khát m/á u, thích vận động mạnh, bắt đầu thích gi/ả i p h/ẫu.

Nhìn sinh mạng từng chút một tan biến trong tay mình, hắn mới có cảm giác.

Đối với hắn mà nói, Nam Chu chẳng qua cũng chỉ là một con thú cưng mới mẻ mà thôi, hắn muốn huấn luyện nó đến mức mà hắn hài lòng.

Khi Giang Cảnh An tỉnh lại, hắn vén chăn lên, đi thẳng đến phòng nó.

Mở cửa ra, nhìn người đang ngủ s/a y, tâm trạng u ám của hắn bỗng nhiên lại tốt hơn rất nhiều.

Người này đang ở trong cơ thể của hắn, nó thuộc về hắn.

Nó sẽ nhận ra vế/t th/ư ơ ng của hắn.

Nó là của riêng hắn, theo đúng nghĩa đen.

Giang Cảnh An cúi người xuống, h/ôn lên chính mình, một nụ h ôn không hề mang theo d/ục v/ọng, như thể đang tìm ki/ếm sự an ủi.

Hắn nắm lấy bàn tay của mình, trong mắt mang theo vài phần ý cười.

Đây là của tao, không ai cư/ớp được.

Suy nghĩ của Giang Cảnh An cứ miên man mãi, chợt nhớ đến kết cục của cha mẹ, hắn quyết định đổi cách, bảo vệ món bảo vật của riêng mình.

Đây là món quà mà ông trời ban cho hắn, dù thế nào thì hắn cũng không thể buông tay.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

[BL] Điên Cuồng Vì Em

Chương 55.
Bị bạo lực học đường một cách ác liệt, tôi đã lấy hết can đảm tìm đến tên sát nhân hàng loạt đang chạy trốn khỏi sự truy nã của cảnh sát. Gã ta đưa đôi mắt như sói đói nhìn tôi, bàn tay xăm trổ kẹp điếu thuốc, bên cạnh còn treo mấy con dao dính máu khô, nhếch môi khinh khỉnh. Tôi run rẩy như thỏ nhỏ, trong lòng đã sợ muốn chạy đi, cầm trong tay xấp tiền nát nhăn nheo mà mình tích cóp được, gần như van nài: "Anh, xin anh giúp tôi." Gã còn chẳng thèm nhìn. "Muốn thuê tôi thì nhiêu đó không đủ đâu. Nhóc con, không muốn ch.ết thì chạy nhanh đi." Tôi rơm rớm nước mắt nhìn gã. Gã đã động lòng. Gã nói, gã là đồng tính, nếu tôi chịu lên giường với gã thì lũ bắt nạt kia sẽ biến mất khỏi thế giới. Mẹ tôi bị lũ khốn nạn ấy hại chết. Dù có hoảng sợ thế nào thì lòng hận thù đã dâng đến đỉnh điểm, tôi cắn răng đồng ý, ngủ một đêm với gã. Vì một đêm điên cuồng này, gã sát nhân ấy đã dùng cả đời để bảo vệ tôi. **** Cảnh báo: Truyện theo hướng tâm lí, má.u me, u ám nặng đô, có tra tấn bạ.o lực, gi.ết người. Tâm lí yếu xin cân nhắc trước khi đọc. ***** Vui lòng không đánh đồng thế giới trong truyện và ngoài đời. Không cổ xúy các hành động trong truyện, xin cảm ơn!
5.14 K
6 Tiểu Lỗi Chương 56
7 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
10 Chuyến Xe Đêm Chương 25

Mới cập nhật

Xem thêm