Tưởng X/á/c nằm xuống cạnh tôi, sự bắt đầu lướt phim phí trên TV.
Diễn biến nhạt nhẽo khiến hơi thất vọng.
Tôi ngậm mút, rời khỏi anh.
"Tưởng X/á/c này, anh đã tiền rồi nhá, được nuốt lời."
Điều khiển từ xa trong anh kêu lách cách.
"Tôi đâu nói nuốt lời."
Tôi hiểu, khẽ hỏi:
"Vậy anh không... làm đó với em? Chuyện ấy ấy, anh hiểu mà."
"Vội quá, hoảng."
"Em sợ."
Tưởng X/á/c liếc nghi ngờ:
"Thế đêm nay cứ run cầm cập, dán xuống đất như thỏ non thấy sói?"
"......"
Bị bóc mẽ, bẽn lẽn:
"Đâu có."
"Dám nói à? Sao thấy nhìn người thế? Kiểu như 'sợ xã hội' trên mạng nói ấy?"
"Ò..."
"Em chứng xã hội à? Thế còn mở cửa hàng?"
"Khách món online động, làm xong để quầy lấy. Tránh giao hết mức."
"Nếu khách cứ cố tới gần nói thì sao? Như thế này."
Anh chủ động người về tôi.
Nhưng...
Khoảng cách gần khiến đôi chúng nhau.
Cả hai im bặt.
Tôi liếm mút, bản năng giao khiến muốn tránh ánh nhìn.
Đột nhiên, X/á/c chuyển động:
"Này, đó Nhưng khác thì được đấy, muốn thử không?"
Tôi ra ánh anh dừng ở đôi môi mình.
Gắng hết can đảm, ngẩng cằm:
"Có... chứ."
Chiếc mút bị gi/ật khỏi miệng.
Viên va vào răng đang định kêu đ/au thì đã bị bao phủ bóng tối.
Tiếng kêu kẹt lại ở cổ họng.