Phiền ch*t đi được!
Tôi bật dậy, túm ch/ặt cổ tay một nhân viên Beta đang định rời đi, gấp gáp hỏi:
“Tôi có thể từ chối xem mắt với thượng tướng Lệ Hàn không?"
Cả phòng sững lại.
Nhân viên kia cũng khựng lại một giây, rồi khó xử đáp:
“Không thể đâu, điện hạ Tô Niệm. Bởi vì độ khớp tin tức tố chất của cậu với thượng tướng Lệ Hàn là 100%. Vì thế… cậu chỉ có thể xem mắt với ngài ấy thôi.”
“100%?!”
Tôi còn tưởng 80% đã là cao lắm rồi, thế mà lại là tuyệt đối?
Thế thì còn cần xem mắt làm gì nữa!
Cứ kéo thẳng tôi với hắn ra làm hôn lễ tại chỗ cho rồi!
Sau khi ngấu nghiến ba miếng bánh dâu, tôi bỗng lóe sáng một ý tưởng.
Đúng rồi, vẫn còn cơ hội mà!
Cho dù độ khớp là 100%, nhưng chỉ cần Lệ Hàn không ưng tôi, không chịu cưới tôi…
Thì tôi vẫn có thể đổi sang một Alpha dịu dàng hơn!
Quả là một kế hoạch hoàn hảo.
Ba ngày tiếp theo, tôi được đào tạo bài bản từ cách ăn mặc, cử chỉ đến cách nói chuyện.
Mục tiêu rất rõ ràng: đến ngày đi xem mắt với Lệ Hàn, nhất định phải khiến hắn vừa nhìn đã chán, nhìn lần hai càng chán, nhìn lần ba thì quay đầu bỏ đi ngay.
Tôi chuẩn bị kỹ như thế, vậy mà đến ngày hẹn, vừa gặp mặt Lệ Hàn…
Nhìn chiều cao gần hai mét của hắn, dáng người chuẩn hình tam giác ngược, trên người là bộ quân phục c/ắt may tinh xảo, mày ki/ếm mắt sáng. Đẹp thì đúng là đẹp thật, nhưng cũng dọa người không kém.
Từ lúc bước lên xe, Lệ Hàn lạnh mặt không nói một lời.
Rõ ràng thông tin cho thấy mức độ tương thích tin tức tố của chúng tôi là 100%, thế nhưng gặp mặt rồi, lại chẳng có tí phản ứng "hóa học" nào cả!
Đúng là mấy cái kiến thức trong trường toàn là lừa người!
Tôi len lén liếc hắn qua khóe mắt, ấp úng mấy lần, cuối cùng lấy hết can đảm định mở miệng.
Được rồi, từ đây bắt đầu khiến hắn gh/ét mình!
Kết quả, vừa mở miệng:
“Tôi muốn ăn…”
Tôi vốn định nói “muốn ăn món đắt nhất”, để tạo cho hắn ấn tượng mình tham lam xa xỉ một chút. Ai ngờ Lệ Hàn lại nghiêng đầu nhìn qua, mày khẽ nhíu, sắc mặt lạnh như băng.
Cảm giác chỉ cần tôi nói thêm một câu nữa, hắn sẽ lập tức ra tay gi*t tôi vậy!
“Hửm?”
Một tiếng nghi vấn đơn giản thôi mà tôi nghe ra đầy u/y hi*p.
Hu hu hu, đ/áng s/ợ quá đi mất!
Có lẽ vì tôi im lặng hơi lâu, hắn lại cau mày, cố nén sự mất kiên nhẫn mà hỏi:
“Muốn ăn gì?”
Tôi len lén liếc nhìn hắn, tim đ/ập thình thịch, vội vàng lắc đầu. Rồi lại sợ hắn nổi gi/ận, liền lí nhí thêm một câu:
“…gì cũng được.”
Xe tiếp tục chạy, hắn không nói thêm gì nữa, còn tôi thì thở phào nhẹ nhõm.
Thật sự quá đ/áng s/ợ, lần đầu tiên tôi mới hiểu rõ thế nào là "không cần nổi gi/ận mà tự nhiên đã có uy".