Trò chơi kết thúc vội vã, buổi liên hoan vẫn tiếp tục trong bầu không khí ngượng ngùng. Thế nhưng nhân vật chính thì vẫn ung dung chơi điện thoại, chẳng để tâm chút nào.
Tôi khẽ dịch ghế, cố che bớt những ánh mắt đủ kiểu đang đổ dồn về phía Bùi Hằng.
Nhưng lại vô tình nhìn thấy màn hình điện thoại của cậu ấy.
Một loạt lời mời kết bạn, đầy kín.
Ảnh đại diện toàn là con trai, tin nhắn x/á/c nhận càng lúc càng trắng trợn:
[Miễn phí, không bệ/nh.]
[Bùi Hằng, muốn chơi thế nào cũng được.]
Tôi choáng váng.
Cái này còn kinh khủng hơn mấy tin nhắn quấy rối tôi nhận được.
Hóa ra trong trường lại có lắm “ẩn sĩ” như vậy!
Căn cứ mức độ được săn đón của Bùi Hằng, chắc chắn cậu ấy sẽ không có ngày được yên ổn nữa rồi. Tôi thở dài, an ủi:
“Bùi Hằng, hay cậu đổi tài khoản khác đi?”
Cậu ấy ngẩng mắt, giọng bình thản:
“Không có ích đâu, họ thậm chí còn biết cả số điện thoại của tôi.”
Tôi hiểu cái cảm giác bất lực ấy.
Bị quấy rầy mà không thể phản kháng, đúng là vừa khó chịu vừa mệt mỏi.
Nhưng nghĩ mãi, tôi vẫn cố hiến kế:
“Hay là… cậu cứ nói mình có bạn trai rồi. Thế thì họ chắc chắn sẽ tự rút lui.”
Bùi Hằng lặng im. Ánh mắt cậu ấy rất bình tĩnh, không lộ chút cảm xúc nào, nhưng tôi lại thoáng thấy chút cô đơn trong đó.
“Nhưng tôi không có bạn trai.”
“Tôi nói là tìm một người làm bạn trai giả thôi, để che mắt thiên hạ ấy.”
Cậu ấy khẽ gật đầu, rồi từ từ dừng ánh nhìn trên gương mặt tôi.
Trong đôi mắt sâu ấy có thứ gì đó khiến sống lưng tôi lạnh toát.
Rồi cậu ấy mở miệng, giọng trầm khẽ:
“Tiểu Dư, vậy cậu làm bạn trai tôi đi.”
Tôi ngẩn người, nói lắp bắp:
“Gì… gì cơ?”
“Cậu giả làm bạn trai của tôi, coi như giúp tôi một lần. Tôi biết cậu là trai thẳng, nhưng tôi chỉ tin cậu thôi. Được không?”
Lòng tin bất ngờ này khiến tôi nghẹn lời. Thực ra giả làm bạn trai của cậu ấy cũng có lợi. Vừa giúp được Bùi Hằng, vừa khiến tên bi/ến th/ái kia tự rút lui. Chuyện xu hướng tính dục của tôi nếu sau này lỡ lộ cũng sẽ tự nhiên hơn, không sợ bị Bùi Hằng hay ai đó gh/ét bỏ.
Một mũi tên trúng hai đích.
Tôi hắng giọng, gật đầu nghiêm túc:
“Được, tôi giúp cậu.”
Bùi Hằng gật nhẹ, ánh mắt thoáng qua người đàn anh khoa Mỹ thuật đang tiến lại gần, rồi lại hạ xuống nhìn tôi. Ánh mắt bình lặng mà lịch thiệp.