Không cần trường, ngủ mạch trưa mới tỉnh, Phí Độ đi làm rồi.
Tôi duỗi cái, định với điện thoại đặt ăn đột nhiên đơ người.
Tôi nhìn chiếc ngón áp út.
Một góc nào đó trong tim chợt thắt lại.
Khoảng thời gian này hạnh phúc quá, hạnh phúc mức hư ảo.
Từ chim hoàng yến bị nuôi nh/ốt, được thăng chức thành bạn chính thức.
Công khai ở công ty.
Cùng nhau sinh nhật.
Còn đôi.
Ánh Phí Độ dành cho mỗi lần gặp giả tạo chút nào.
Tôi còn nghi ngờ những hồi ức về truyện ngày chỉ là cơn mộng do mình tự bịa ra.
Đúng vậy.
Chắc là thế.
Biết có truyện nào cả.
Thế giới này chân thực vậy, sao có thể là tiểu thuyết được?
Còn nói Phí Độ sẽ liên với nguyệt chứ gì? Hắn từng nhắc tới nguyệt quang bao giờ, thấy…
Nghĩ vậy, lòng nhõm hẳn.
Tôi mở chat ngay cho Phí Độ voice chat.
“Em yêu anh.”
Coi hồi đáp lời tối của hắn.
Tin vừa đi, dây bên kia tức điện thoại tới.
“Tỉnh dậy không anh, nhớ hả?”
“Ừ.”
Có lẽ không ngờ thẳng thắn Phí Độ im lặng hồi lâu, hơi thở dồn dập hơn.
Mãi sau, nghe hắn nói:
“Anh nhớ em, cục cưng.”
“Chiều nay anh tan làm nhé, anh đưa em đi ăn nướng bên bờ biển.”
Cuối cùng nướng đó thành.
Trường thông báo chiều nay phải về tốt nghiệp, khi bước trời đổ mưa.
Tôi đang định taxi đi Phí Độ chàng ưa nhìn mặt tôi.
Anh ta nói:
“Nói chuyện chút được không? là Quý Sơ.”
Người tức đơ cứng.
Toàn thân tê dại, không biết phản nào.
Quý Sơ, cái tên này thuộc bao lần lặp trong truyện anh ta chính là nguyệt quang của Phí là sẽ liên với hắn, sống cả đời cùng hắn.
Ánh nhau.
Tôi vô thức chiếc ngón áp út, hoảng lo/ạn.