16.

Đầu óc tôi vẫn đang ở trạng thái ngừng hoạt động, thì cánh cửa phòng kho bị đẩy mạnh ra.

Ánh sáng chiếu vào, tôi nheo mắt vì hơi chói. Ngước nhìn, tôi thấy Hạ Kỳ Phàm với đồng tử co rút lại.

Thấy tôi và Thẩm Quý Trạch ôm nhau, trong mắt cậu ta lóe lên sự ngỡ ngàng, ánh mắt dừng lại, đáy mắt ngập tràn vẻ không thể tin được.

Sau đó, cậu ta nghiến răng đi nhanh vào kéo Thẩm Quý Trạch ra, ánh mắt lạnh đến bỏng rát. Giơ tay lên là một cú đ/ấm.

Thẩm Quý Trạch né đi một chút, cú đ.ấ.m sượt qua quai hàm. Anh ấy không đ.á.n.h trả, chuyện ẩu đả này đối với anh ấy là không hề thể diện.

Hơn nữa, anh ấy còn là người chiếm tiện nghi.

Hạ Kỳ Phàm gi/ận đến mức không chịu nổi, “Tôi bảo sao anh lại kỳ lạ như vậy, cứ đòi đuổi tôi đi, hóa ra là muốn đào góc tường của tôi!”

Nói xong, cậu ta quay sang trừng mắt nhìn tôi, “Tôi lại có thêm một tình địch ư? Anh nói rõ ràng cho tôi nghe xem, rốt cuộc tôi có mấy người! Sao anh lại trăng hoa đến thế?”

Mắt Thẩm Quý Trạch sâu thẳm vô cùng, đứng một bên nhìn Hạ Kỳ Phàm đi/ên cuồ/ng kích động. Anh ấy không nói gì, nhưng trong mắt lại có một tia bi ai của kẻ đồng cảnh ngộ. Anh ấy sợ ngày hôm nay của Hạ Kỳ Phàm chính là ngày mai của mình.

Hạ Kỳ Phàm thấy tôi không lên tiếng, ngọn lửa gi/ận trong mắt dần lạnh đi, trở nên bất lực. Cậu ta van nài: “Chu Nhạc, anh không thể đối xử với tôi như vậy, anh không thể… Rõ ràng là anh nói thích tôi nhất, anh không thể lừa tôi…”

Tôi mím môi. Mấy người này kỳ quái quá. Rõ ràng người nói không thích là họ, bây giờ vồ vập theo đuổi cũng là họ.

Hạ Kỳ Phàm đang bận đ/au lòng, nhưng Thẩm Quý Trạch lại xen vào. Anh ấy nói: “Nếu cậu không thể chấp nhận, cậu có thể rút lui.”

Hạ Kỳ Phàm nghe xong câu này lập tức quên luôn việc đ/au lòng, trừng mắt nhìn Thẩm Quý Trạch, “Tôi rút lui, để nhường chỗ cho anh hả? Không đời nào! Tôi không quản được trái tim anh ấy, thì tôi cũng phải quản được con người anh ấy!”

“Người, cậu cũng không quản được.”

“Anh nói lại một lần nữa xem?”

Trong mắt Hạ Kỳ Phàm, Thẩm Quý Trạch chính là kẻ khiêu khích.

Tôi: “?” Có ai hỏi ý kiến tôi chưa?

17.

Đến tối, khi tôi trở về ký túc xá, lại bị Tần Lược Dã tìm đến.

Vừa mở cửa, cậu ta đã lao tới ôm chầm lấy tôi. Trên người còn vương mùi rư/ợu.

Nhìn thấy tôi, hốc mắt cậu ta đỏ lên ngay lập tức, khóc lóc kể lể với tôi: “Tôi không tìm thấy, tìm không thấy, làm sao bây giờ Chu Nhạc? Nó không cần tôi nữa rồi!”

Đương nhiên là tìm không thấy. Tôi căn bản không hề vứt, lúc đó tôi nhét vào túi mang về ký túc xá rồi.

Tôi đẩy mặt cậu ta ra, “Không cần cậu nữa thì cậu cút đi.”

Cậu ta cao to lực lưỡng, tôi hoàn toàn không làm gì được cậu ta.

Nghe tôi nói vậy, cậu ta lại ôm ch/ặt lấy tôi hơn, “Tôi không cút! Tôi thích Chu Nhạc, tôi muốn ở bên cậu ấy cả đời, cậu ấy không cần tôi, tôi cũng phải bám lấy cậu ấy!”

Tôi cạn lời, “Cậu ấy ba lòng hai ý, sẽ cắm sừng cậu đấy.”

Cậu ta cau mày, dường như đang suy nghĩ. Rồi quả quyết trả lời: “Tôi không quan tâm, cậu ấy chắc chắn thích tôi nhất!”

“Anh cũng tự tin thật.”

Ba người tranh giành nhau, không ai nhường ai.

Ban đầu tôi định tìm người mới để liếm, nhưng họ phòng thủ nghiêm ngặt, thay phiên canh gác, tôi hoàn toàn không có cơ hội.

Lúc này, họ lại đoàn kết một cách bất ngờ.

Thẩm Quý Trạch vẫn cao lãnh, nhưng chỉ dịu dàng với tôi, thậm chí dụ dỗ tôi đừng đi tìm người khác.

Tần Lược Dã nóng tính, nhưng khi ở bên tôi lại trở nên cẩn thận từng li từng tí, sợ tôi không vui chỗ nào.

Hạ Kỳ Phàm khôn khéo giả tạo, khi ở bên tôi thì như một viên kẹo ngọt nhỏ, rời xa tôi thì thành người lưỡi đ/ộc bóng gió, giỏi nhất là ly gián.

Cả ba người đều đang theo đuổi tôi.

Sự theo đuổi của họ còn mạnh mẽ hơn cả việc tôi từng l.i.ế.m gót họ trước đây.

18. (Thẩm Quý Trạch)

Hội sinh viên có một đàn em mới đến, luôn lén lút nhìn tôi.

Mọi người đều nói cậu ấy đến vì tôi. Tôi thấy phiền, không muốn để tâm. Tôi gh/ét trở thành chủ đề bàn tán của người khác.

Chu Nhạc làm việc nghiêm túc, cũng chỉ lặng lẽ nhìn tôi, không làm gì khác.

Tôi bắt đầu nghi ngờ có phải cậu ấy không thích tôi? Có khi là do mọi người nói bừa?

Cho đến một ngày nọ, cậu ấy đăng lên vòng bạn bè nói đã nghe một bài hát một ngàn lần.

Bài hát đó tôi vừa chia sẻ gần đây. Hình như cậu ấy thật sự thích tôi.

Tình yêu của cậu ấy giấu rất sâu, dường như sợ tôi phát hiện.

Lén nhìn tôi, bị tôi phát hiện lại vội vàng tránh đi.

Luôn quanh quẩn bên cạnh tôi, tôi ở đâu thì cậu ấy ở đó.

Tôi đã quen với sự gần gũi của cậu ấy, cậu ấy bắt đầu được đà lấn tới.

Cẩn thận từng li bắt chuyện với tôi.

Tôi lơ đi, cậu ấy sẽ mếu máo nép sang một bên.

Tôi đáp lời, cậu ấy sẽ vui vẻ hớn hở, ánh mắt long lanh nhìn tôi.

Cậu ấy không phải đẹp trai xuất sắc, nhưng cũng dễ nhìn.

Đến khi tôi nhận ra mình luôn vô thức quan sát cậu ấy thì đã quá muộn. Nhưng cậu ấy vẫn chưa nói thích tôi.

Tôi bắt đầu tạo cơ hội cho cậu ấy đến gần.

Cậu ấy nói cậu ta thật lòng thích tôi.

Nhưng sau này tôi phát hiện, đó là giả dối.

Cậu ấy là một bé con nói dối.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm