"Có lẽ Tiểu Mộng thực sự muốn tặng chút th/uốc an th/ai cho em? Em đừng suy nghĩ nhiều quá, về nhà nghỉ ngơi đi, anh sẽ tìm cô ấy hỏi cho rõ. Yên tâm đi, cả em và đứa bé đều sẽ bình an vô sự, anh đảm bảo."
Tôi vẫn còn chút hy vọng mong manh.
"Sự thật mạnh hơn lời nói, ngày mai có kết quả xét nghiệm sẽ rõ. Nếu thực sự có vấn đề thì sự tình rất nghiêm trọng, anh cũng không được bao che cho cấp dưới của mình, hiểu chưa?"
Chu Vận lúc tỉnh táo lại lý trí đến đ/áng s/ợ.
Nếu không dùng tình yêu trói buộc cô ấy, tôi e rằng mình không có cơ hội tính toán.
"Đương nhiên rồi, em về trước đi, anh sẽ đến ngay sau."
Sau khi dỗ dành Chu Vận ổn thỏa, tôi lập tức đi tìm Tiểu Mộng nhưng không thấy bóng dáng người đâu.
Đồng nghiệp nói Tiểu Mộng đã vội vã rời đi rồi, hình như có việc gấp.
Gọi điện không nghe máy.
Nhắn tin không hồi âm.
Tôi sốt ruột.
Tiểu Mộng không thể bị bắt.
Nhỡ đâu cô ấy khai ra tôi thì cả đám cùng ch*t.
Tôi không chắc Tiểu Mộng có làm thế không, tính cách cô ấy vốn có khiếm khuyết.
Nhà nghèo, sống nội tâm, trong sâu thẳm thiếu thốn tình thương.
Cho thêm thời gian, tôi tự tin có thể tẩy n/ão để Tiểu Mộng thành cánh tay đắc lực.
Không ngờ Tiểu Mộng phá bĩnh nhanh thế.
Không tìm được Tiểu Mộng, tôi lục soát đồ đạc cá nhân của cô ấy ở viện và phát hiện vấn đề.
Tìm thấy lọ th/uốc chống lo âu đã mở nắp.
Toang rồi.
Hy vọng cuối cùng tan biến, giờ phải lên kế hoạch ứng phó đủ tình huống.
Tôi vẫn muốn c/ứu rỗi những linh h/ồn đáng thương, không thể dừng lại.
Suy nghĩ lát, tôi báo cáo sự vụ với Lý Tổng trong hội đồng quản trị. Với ông ta, phạm pháp đã đành, danh tiếng bệ/nh viện bị ảnh hưởng mới ch*t người.
Lý Tổng xử lý gấp, hứa sẽ liên hệ lãnh đạo cục tỉnh.
Nhưng tôi hiểu then chốt vẫn nằm ở Chu Vận.
Chỉ cần cô ấy không truy c/ứu, mọi thứ sẽ còn cơ hội xoay chuyển.
Nhưng tôi phải kiên quyết đứng về phe Chu Vận.
Không được bênh vực Tiểu Mộng dù một lời.
Đây là ranh giới sinh tử với Chu Vận.