Sáng hôm sau dậy, nửa dưới của hoàn toàn tê cứng, mất hết giác.

"Tỉnh rồi hả?"

Giọng Minh vang lên từ phía đầu, hắn đang điện thoại nhắn tin cho ai đó.

Tôi hỏi hắn:

"Anh không cần về đoàn phim sao?"

Đã hơn giờ đáng lẽ giờ này Minh đang ra sân bay.

Hắn bình thản đáp: "Vừa xin nghỉ vài ngày với đạo diễn rồi."

Tôi co người, những ký ức h/oàng qua ùa về, lí nhí hỏi:

"Nghỉ lâu thế để làm gì?"

Hắn liếc nhìn "Đi đăng ký kết hôn."

Vừa ngủ dậy, đầu óc trống rỗng:

"Với... với ai?"

Hoắc Minh phì ngón cái xoa xoa môi đang sưng giọng đầy u ám:

"Vẫn chưa à?"

Tôi nuốt khan:

"Em nhớ rồi..."

Ngập ngừng giây lát, lại hỏi:

"Chúng đâu có nói chuyện kết hôn? Không hứa nhau cả sao?"

Câu này chính khởi xướng.

Năm năm trước, khi Minh tỏ tưởng hắn chỉ vì hiệu ứng cầu tre mà thích tôi, nhưng vẫn tiện nhận lời.

Tôi quá thích hắn rồi.

Tôi biết nếu bỏ lỡ cơ hội cả này sẽ không còn tư cách Minh.

Dù trái đạo vẫn đồng ý.

Tôi cũng hiểu Minh sẽ lại, nên ngày niệm năm khi hắn cầu hôn, lạnh lùng từ chối:

"Hoắc Minh, phức tạp lắm. Chúng cứ nhau trọn không?"

Từ ngày bên luôn giác Minh sẽ bừng ngày nào nên không dám kết hôn.

Dù luật pháp không nhận đồng giới, nhưng gia tộc họ Hồ quá lớn, tin ly sẽ trò cười cho thiên hạ.

Giới thượng lưu tình rạn vẫn duy trì cuộc bề ngoài.

Tôi từng Minh là trách nhiệm. sẽ không để sống trong bóng tối.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm