11.
Giang bước rời cạnh chăm sóc tôi.
Nhìn đôi mắt tơ m/áu của có chút lòng: “Giang Dương, nhà ngủ giấc đi, tỉnh rồi đến, được không?”
Giang lắc đầu: cần.”
Tôi cười cười: “Anh sao, thật đấy, em.”
Cậu vẫn lắc đầu: cần.”
Thật cứng mà, nói: “Vậy đây ngủ với lát đi.”
Lúc mới cẩn thận tí bò giường, nằm ở cạnh tôi.
Tôi bất lực lòng, hôn cái.
Bất ngờ tiếng loảng xoảng và Giang nhìn phía cửa.
Ba tôi, Giang đều ở cửa, nhìn ánh mắt của họ, chắc thấy hết rồi.
Tôi có chút rối.
Giang bị ra ngoài, mà ba nói gì, chỉ nhìn chằm vào tôi.
Một lúc lâu sau, hỏi: “Các bắt từ khi nào?”
“X/á/c định qu/an h/ệ chưa lâu lắm.”
“Ai ai?”
“Con Giang Dương.”
Tôi đã nói dối vì chắc bà có thể chấp nhận hai chúng không.
Nếu có thể chấp nhận, chắc chắn tốt nhất.
Nếu chấp nhận được, nói Giang Dương, như ít bà vì mà tức gi/ận ấy.
Mẹ hít sâu hơi: “Con ép buộc chứ?”
Tôi bất đắc dĩ: loại người như sao?”
Mẹ lườm “Chẳng lẽ phải? Từ nhỏ đã Dương giúp chịu tiếng còn b/ắt n/ạt nó.”
Được thì ra họ đều biết, chẳng trách chưa giờ la m/ắng Giang Dương.
Tôi nhìn qua mẹ, kéo tay bà: con…”
Mẹ ngắt “Được đừng nói gì nữa, sau xử tốt với Dương được.”
Tôi sờ.
“Mẹ, đây ý gì?”
Mẹ nắm tay lại, nói nghiêm túc: “Con ngốc rồi à, bảo xử tốt với Dương chút, đừng lòng người ta.”
Tôi ngạc nhiên.
“Mẹ, cho nên ý chuyện của chúng con?”
Ba gật sau lưng tôi, còn nói: “Vậy chúng ta định làm gì?”
Tôi lập tức c/âm thật chưa nghĩ tới.
Sau khi ba đi, Giang mới quay lại.
Em nói lời, vùi mặt vào lòng bàn tay tôi.
Đầu tay xoa xoa cằm Giang Dương, nắm lấy tay tôi.
Em ngẩng nhìn “Anh, có phải làm bây giờ?”
Tôi tưởng ý chuyện chúng tôi.
Mặc trong lòng khó chịu, chí có chút muốn khóc, nhưng vẫn an ủi: sao, đến gặp em.”
Bốn mắt nhìn nhau, khóc: “Anh người, làm đến gặp chứ?”
Tôi lau mắt cho Giang Dương: “Đi bộ nha, nhà chúng ta ngay sát nhớ em, lén lút đi gặp em.”
Giang nín khóc mỉm cười, cười đến căn bản được.