Mọi người đều tò mò về người được gọi là "Thủy Thần" này, sau kỳ nghỉ lễ, chúng tôi ngồi xe lửa về nhà Lăng Linh.

Hiện đang là mùa lũ, mực nước hồ Bà Dương dâng cao, từ cửa sổ kính nhìn ra, có thể thấy những làn sóng xanh biếc trải dài, trên bầu trời có vài mảnh hoàng hôn vỡ vụn, nhuộm nước hồ thành một mảng màu vàng sáng.

Lâu Thiến Thiến kinh ngạc reo lên: "Đẹp quá, Kiều Mặc Vũ, cậu chụp ảnh cho bọn tôi đi.”

Nói xong, cô ta đưa cho tôi một chiếc điện thoại di động, sau đó mấy nữ sinh đứng bên hồ tạo dáng chụp ảnh. Lăng Linh không ngừng hướng dẫn, lúc thì kêu tôi ngồi xuống, lúc lại bảo tôi sửa tư thế như đang b/ắn cung.

Tôi đang cúi đầu suy nghĩ, giơ điện thoại lên tùy tiện chụp cho họ mấy tấm. Cuối cùng, sau khi chụp ảnh xong, Lâu Thiến Thiến cầm điện thoại xem, lỗ mũi cô ta giãn ra vì tức gi/ận.

"Kiều Mặc Vũ, tôi bảo cậu chụp ảnh chúng tôi, nhưng cậu lại chụp ảnh tự sướng hả!”

"Vậy mà cậu còn bắt tụi mình sửa tới sửa lui, kiễng chân nữa!”

Lăng Linh cũng giậm chân gi/ận dữ.

"Thật sao?"

Tôi nhìn vào màn hình điện thoại.

"Phiền thật, hôm nay chưa gội đầu mà sao tóc tôi lại đẹp như vậy?"

Tôi đang nói đùa, nhưng giây tiếp theo, tôi bỗng gi/ật mình.

Trên màn hình, tôi mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu đen, sốt ruột nhìn vào ống kính. Trên vai phải có một bàn tay, ngón tay dài trắng nõn rất nổi bật.

Tôi quay đầu lại, phía sau là lối vào nhà nghỉ của Lăng Linh, trước cửa có mấy chậu hoa, cửa đóng kín, ở đó cũng không có ai.

Thật thú vị, ban ngày mà dám ngông cuồ/ng như vậy.

Bàn tay này là một cô h/ồn nghịch ngợm hay một dã q/uỷ muốn tìm ch*t. Chào mừng đến với chuyên mục của Kiều đại sư vào lúc 8h30 tối nay.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm