Mỳ Hứa Châu nấu vẫn ngon đây.
Nhưng ngày nay bụng dạ tốt lắm cảm thèm ăn.
Sau khi dùng đũa khuấy vài cái bát mỳ, Hứa Châu nhíu mày tôi.
“Vợ à, đang vui vậy?”
Tôi phải.
Anh thở dài, bước đến bên cạnh ngồi xổm xuống, ngẩng lên nghiêm túc thẳng mắt tôi.
“Vợ à, phải thấy vui không?”
“Lâu lắm rồi liên lạc với ta, cũng chẳng biết tự nhiên ta lại tìm nữa.”
Tôi chằm chằm đôi mắt đầy ấy, biết với thế nào.
“Người đó” luôn nhắc chính là yêu nhất.
…
Hứa Châu là cấp trên nhảy dù xuống tôi, nghe mối làm tổn thương rất sâu đậm.
Trong một năm sau khi Hứa Châu kết hôn, chúng vẫn luôn tôn trọng nhau những vị khách.
Năm tiếp thi một Viện c/ứu ở ngoài.
Khi ra ngoài, thái độ Hứa Châu với liền thay đổi.
Lúc nghỉ, thường sẽ sang thăm tôi.
Cùng dạo trên những con đường ở tha hương xứ lạ.
Đưa đến check in ở những nổi tiếng trên mạng.
Thỉnh thoảng còn m/ua hoa tặng làm quà.
Vào ngày kỷ niệm hai năm, gửi tin đến.
Nói nhớ tôi.
Sau đêm hôm xuất hiện mặt tôi.
Anh nắm lấy tay đưa đến một sang trọng, trong toàn là những cặp nhân vợ chồng trẻ tuổi.
Dưới ánh đèn rực rỡ, những bản nhạc nhẹ nhàng rất chầm vang lên.
Đuôi mắt lông mày cũng ánh lên cười dịu nhẹ nhàng lấy kéo ghế ngồi bàn ăn.
Có một khoảnh khắc.
Tôi đã tưởng rằng mọi thứ bắt khác đi.
Nhưng thấy thoại di động ở trên bàn ăn.
Lúc màn hình sáng lên, một tên “Diệp Thi Thi” gửi tin tới.
“A Châu, rồi.”
“Về sau cần phải đối mặt với cái bóng mỗi ngày nữa.”