Cuối cùng, Lạc Hòa tê liệt ngã đất, bả phun ngụm m/áu đặc.
Hôm qua trời ph/ạt còn chưa hồi phục, chịu thêm đò/n nữa, hai mắt tối đen.
Nhưng Lạc Hòa khá hơn bao.
Cây trâm đ/âm sâu vào huyệt yếu nàng, thoạt nhìn thì thấy nhưng thực nó khiến toàn thân đ/au chịu nổi.
Chưa kể châm bạc thành tiên lực nó cái quanh m/áu vùng vẫy khó lấy được, chỉ thể chờ nó chậm rãi tiêu tan.
Phen này chắc Lạc Hà mất ít tháng giường.
Một tháng để và Mạc hoàn thành hôn ước suôn sẻ.
Không làm vậy vì thích Mạc Trạch, tôn lựa chọn Thiên tôn Mạc Trạch.
Ta thất thểu về mình ở, cởi y phục kiểm thương.
Vai bầm tím mảng, mắt cá đ/au thấu xươ/ng.
Ngày dù n/ạt khóc, nhưng hôm lòng chua xót lạ thường.
Đó giác bất lực trước số phận.
Con người thể tất cả, đỏ tự do để thật lâu, thể nhiều hơn được.
Ta nằm trên gối, lóc ầm ĩ, mệt rồi thiếp đi lúc hay.
Trong lúc mê man, giác ai nhẹ lấy cổ mình, truyền luồng ấm.
Luồng ấm đả các kinh sự đ/au cổ chần dần biến mất, toàn thân thư thả trở lại.
Sau đó, y phục ra, bả tiếp xúc với co rúm vì lạnh.
“Lạnh…”
Theo bản năng, nghiêng người về phía ng/uồn nhiệt.
Người nọ cứ tay, tiếng dài nhẹ gần nghe được.
…
Khi tỉnh lại, trời chiếu sáng chói lọi ngoài cửa sổ.
Ta chống đỡ người phát hiện thể thư thái vô cùng.
Cơn đ/au mắt cá gần còn tồn tại nữa, bầm tím trên gần tan biến hoàn toàn.
“M/ộ Mộ___”
Lệnh Vi la tiếng thật dài, tới cơn lóc thảm thiết.
“Hức hức, nghe nói ngươi Lạc Hòa đ/á/nh hả? Để xem thương chỗ nào!”
Nàng cởi y phục biết làm sao, đáp: “Khỏe rồi.”
Ngó thấy bả tú, mịn màng phào nhẹ nhõm, nhưng nhiên chỉ vào đỏ trên ngờ vực: “Đây cái gì?”
Nhìn vệt muội kia, mắt tốn y phục nói: “Bị côn trùng cắn.”
Lệnh Vi “ồ” chút thất vọng.
“Là côn trùng còn tưởng nam cắn chứ.”
“Nhưng ngươi biết gì không? Mấy tiên tử bình hay ăn hiếp tụi mình, bây trẹo thì g/ãy tay, nghiêm Lạc Hòa, ả nhiễm căn bệ/nh nguyên nhân, trên nổi ban dám ló ngoài ai!”
“Trời xanh mắt, kẻ á/c nhận báo!”
Lệnh Vi cứ ríu rít nói chuyện, nhưng nghe lọt tai.
Tại vì biết rằng.
Chuyện đó, do trời xanh mắt.
09.
Ngày thành hôn đang Mạc tiên phủ tấp nập gửi sính lễ tới nước chảy, thấy sự thành hắn.
Mũ phượng và khăn quàng lặng lẽ nằm trên bàn, còn vương lớp huỳnh quang nhàn nhạt.
Từng sợi tơ hỉ phục nhuộm và chế bột ngọc trai Đông Hải, và bởi bàn tú nương giỏi trời.
Tay nghề phức tạp, vô cùng trân quý.
Ta tới lúc phàm đường cùng Hứa.
Có trời đất chứng giám, nguyệt làm bà mai.
Sau khi thiên địa, Hứa vén lọn tóc đen nhánh rau sau tai, mắt rực rỡ, cong “M/ộ Mộ, thích nàng.”
Lời thề người giản dị thành.
Đêm phòng hôm đó, Hứa khuôn đ/au nhăn nhó mắt đ/au lòng.
“Ráng chịu chút, mai đi ăn hoành thánh, ăn to luôn.”
Tựa hoa gương, trăng dưới nước, chỉ cần viên sỏi thể tan đẹp.
Ta từng thử Hứa: ngày chúng chia cách thì làm sao?”
Lúc Hứa đang mát xa mông lung ngẩng đầu hiểu tại sao câu đó.
“Không đâu.” hắn cúi đầu xuống, thận lau khô ta: “Chúng bao chia cách.”
Thế rồi, bọn bên nhau mười năm, con cái.
Cuối cùng, còn bằng chứng gì tồn tại.
Ta tỉnh dậy cơn á/c mộng.
Chợt nhận trên mình nước mắt, lồng ng/ực đ/á nặng ngàn cân đ/è xuống.
Vì nữa, nên Vân Đỉnh, uống rư/ợu mình.
Cơn gió dễ chịu thổi qua má hồng xua tan nỗi buồn phiền lòng.
“Cho ngụm với.”
Giọng nói lùng quen thuộc.
Ta ngước mắt thì thấy thần mất ngủ.
Hắn điềm đạm mở lời: “Ở phàm chưa từng uống rư/ợu, lần trước yến hội uống say…”
Đoạn hình ảnh x/ấu hổ hiện vàng ngắt lời chàng.
“Thần thận lời nói.”
Đêm tại con m/a men làm càn.
Nhưng dám nói câu ra.
Bởi vì, chính vào điều đó.
Dung ngồi bên cạnh gi/ật lấy rư/ợu ngửa đầu uống ngụm lớn.
Men say treo lửng, nói suy lòng: “Tại sao Mạc Trạch?”
Tại sao đ/á Sinh chọn Mạc làm hôn phu ta.
Mà chọn chàng.
Dung trầm mặc hồi lâu: “Nàng tương sáng lạn, Mạc cạnh. duyên hai người trời cao thành, sau này êm đềm, bình an, thuận lợi.”
Không biết tại sao, thấy mùi giấm chua lời nói vị thần lùng, kiêu ngạo này.
Ta ngụm: “Đa tạ thần khai sáng, nhưng nếu thể bên người mình thích, thì víu đời trường sinh cô đ/ộc này thật vô nghĩa, sự cô đ/ộc, chắc thần người hiểu nhỉ.”
Dung nói gì.
Trên trời sao băng rơi xuống, tám chuyện đêm khuya hồi kết.
Ta kéo váy, rư/ợu chỉ còn vào Diễn.
“Đêm khuya, thần về đi.”
…
Bóng người rời đi, khàng rư/ợu dường hơi ấm vẫn còn trên đó.
Hắn cúi đầu, thẫn thờ nhìn chăm chú vào ấn trên cổ mình.