Tôi cứ ngồi vậy đến nửa đêm mới thấy hơi buồn ngủ.

Vừa định đi ngủ thì đột nhiên điện thoại reo lên.

Cầm lấy điện thoại, nhìn thấy dãy số gọi đến khiến lông tơ cả người tôi đều muốn dựng đứng lên.

Chính x/á/c là số điện thoại lúc sáng gọi được nhưng ngay sau đó lại là số không tồn tại!

Tôi vô thức nhìn lên đồng hồ treo tường.

Vừa tròn 12 giờ.

Vì để giải đáp sự nghi ngờ trong lòng.

Tôi cố nén sợ hãi, tay r/un r/ẩy ấn nút nhận cuộc gọi.

Tôi vội vã lên tiếng: "Cô thật sự là tôi sao? Vì sao biết được xe bus sẽ xảy ra chuyện..."

Tôi chưa nói xong thì đầu dây bên kia đã c/ắt ngang tôi.

"Hứa Nhiên, là tôi, Lý Trình!"

Lý Trình?!

Tôi sợ tới mức suýt nữa ngã khỏi giường.

Lý Trình chính là đồng nghiệp của tôi.

Không phải cậu ta đã ch*t rồi sao?

Cậu ta ch*t rồi, sao có thể gọi điện cho tôi được?

-------

"Hứa Nhiên, cậu có nhà không? Tôi tới tìm cậu!"

Giọng nói của Lý Trình rất khẩn thiết.

Trong giây phút đó, da đầu tôi tê dại.

Tôi phải ch*t sao.

Cho nên, cậu ta tới tìm tôi, là muốn đưa tôi đi sao?

"Tôi... tôi không có..."

"Hứa Nhiên, đừng căng thẳng, tôi chưa ch*t! Nếu như cậu cúp máy thì cậu thật sự sẽ ch*t đấy!"

Nghe thấy Lý Trình nói như vậy, động tác muốn cúp máy của tôi chợt dừng lại.

"Hôm nay cậu không tham gia teambuilding đúng không?" Tôi run giọng hỏi.

"Tôi tự mình lái xe đến, nhưng tôi phát hiện, chuyện xe rơi xuống sông lần này không hề đơn giản! Qua điện thoại thì không nói rõ được, bây giờ tôi tới tìm cậu. Nhớ kỹ, trước khi tôi đến, bất kể là ai gõ cửa cậu cũng đừng mở."

Lý Trình nói rất nhanh rồi cúp máy.

Tôi nắm ch/ặt lấy điện thoại, lúc này mới nhận ra sau lưng đều đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Suy nghĩ của tôi rối bời.

Chẳng lẽ việc rơi xuống sống là do người làm ra.

Tôi và Lý Trình là người may mắn sống sót.

Có người muốn gi*t những người còn sống sao?

Nói không chừng tôi đã bị theo dõi mất rồi.

Nghĩ như vậy, đột nhiên tôi cảm thấy, thật sự có một đôi mắt đang ở trong bóng tối chăm chú nhìn tôi.

"Cốc cốc!" Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
6 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm