Nhân hoàng còn bàng vội vàng kể lại toàn bộ sự việc ngày qua từ đến cuối.
Hoàng xong, sắc mặt như đổ mực bừa bãi vậy.
Lúc vàng, đen, trắng.
“Ý muội giả để giúp ổn định vàng? Chuyện cười, vàng của cần đến vị vương gia quặt giúp sao?”
Ta hỏi lại: “Vậy không phản dữ vậy?”
Hoàng không được, đành chuyển đề tài.
“Còn ngươi? Ta không tin vị tướng đại tráng như cô lại vì nhân mà tháng nào cũng băng rừng núi, liều mạng đến thế để gặp mặt lần?”
Nói đến đây, ấy còn bật tự nhiên.
“Quan nhất nhân đó còn chẳng biết, cứ nhầm ngươi tình nhân, còn đòi ly nữa, chuyện này không phải là…?”
“Hoàng huynh, thật lòng thích Thẩm Tiêu!” nói xong, quay sang hắn, nhỏ giọng hỏi: “Cái chuông đâu rồi?”
Thẩm Tiêu vậy, ngoan ngoãn mở lòng bàn tay.
Trong lòng bàn tay dơ bẩn cặp chuông ly sạch sẽ.
Một cái tròn trong suốt.
Cái kia bị làm rơi, có vết nứt.
Đó đồ do thợ Tây phương cả có duy nhất cặp quý giá vô cùng.
Hoàng đã lấy nó làm lễ tóc cho này không thể không ra.
Hắn chậm rãi quỳ xuống, chứa đựng nhiều dữ khí đã dịu bớt.
Lâu lắm mới thều thào:
“Ta nghi quá các người không trách chứ?”
ta liền ôm lấy hắn.
“Hoàng huynh, nếu không có sự cẩn của thiên hạ này đã của bọn phản rồi. hai người kia, người vi phạm mệnh lệnh quân, người phạm tội phản nghịch, bắt họ cũng đúng thôi!”
Ai nói vua chúa quý, lạnh không ai sánh bằng?
Hoàng cạnh có chúng không lạnh nữa.
ta hiệu cho hai người quỳ cạnh, vội đồng ý.
Họ vẻ mặt ngượng ngùng nhưng vẫn lại vòng qua ôm chúng ta.
Hoàng cảm được hơi ấm mình, không cầm được mà thầm thút thít khóc.
Ta cũng khóc lớn tiếng.
“Ai giẫm lên chân thế?!”