Thần sắc hắn, từ kinh ngạc đến nhẫn nhịn không tin, rồi lạnh lùng như băng sơn.Hắn lại hiện ra dáng vẻ uy nghiêm, cứng rắn của đế vương.Ta như thấy lại hắn đầy khí phách như xưa.Hắn nghiến răng, đứng thẳng lưng, chắp tay sau lưng, không nhìn ta nữa.
“Đã không bệ/nh, đêm nay thừa tướng nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ngày mai lên triều đúng giờ.”
Giang Thân mở cửa, không quay đầu mà rời đi.
Còn ta đứng ở cửa, nhìn theo bóng hắn rất lâu.
Lâu đến mức, ta bỗng thấy lạnh buốt, không nhịn được hắt hơi một cái.Chắc hẳn tên kia đang lén ch/ửi ta sau lưng.Lúc này, hệ thống đã xem kịch lâu, liền thở dài:
“Độ háo sắc của nam chính hiếm khi giảm xuống, nhưng chiêu này cũng quá đ/ộc rồi.”“Thật lo hắn lại biến thành hôn quân tham sắc, mê tửu.”
“Chuyện này… ta vẫn có niềm tin ở hắn.”
“Ta đột ngột c/ắt đ/ứt mà hắn không gi*t ta, thật sự coi như minh quân rồi.”
Ta cũng nhận ra mình đã sai ở đâu.
Ngày trước ta lo hắn sau này mê tửu sắc, cố ý không rèn luyện tửu lượng.
Còn âm thầm c/ắt ng/uồn cung, giảm số lần và thời gian hắn tiếp xúc với cung nữ.Thái giám có dung mạo đẹp cũng vậy.
Nếu hắn nhận lệnh hoàng đế ra khỏi cung, ta sẽ lấy lý do giám sát để theo cùng.
Đến tuổi, hoàng đế muốn ban hôn cho hắn, ta liền thu thập chứng cứ tham vọng của các vương công quý tộc dâng lên.
Khiến hoàng đế phải dè chừng, trì hoãn việc ban hôn.
Những gì có thể chắn, ta đều chắn cho hắn.
Trước khi hắn đăng cơ làm minh quân, ta không cho hắn “khai trai”.
Không ngờ lại bị hắn hiểu lầm, cho rằng ta thích hắn nên mới làm vậy.
Xem ra ta phải nới lỏng, không thể để hắn cái gì cũng không có.
Sáng hôm sau, ta thấy đầu đ/au, mũi nghẹt.
Gia nhân thấy vậy, hỏi có cần cáo bệ/nh mời đại phu không.
Ta vội xua tay, mặc triều phục, tiến cung dự buổi chầu sớm.
Đứng dưới điện, ta cảm thấy chân tay hư nhược, không nghe nổi lời đồng liêu.
Ta vô thức ngẩng đầu, muốn tỉnh táo hơn, lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Giang Thân.
“Thừa tướng, ngươi có ý kiến gì muốn nói sao?”
Đầu óc ta choáng váng,nghe không vào, nói gì cũng không nhớ nổi.Ta chỉ có thể qua loa: “Thần không dị nghị.”
“Không có dị nghị thì đừng làm lo/ạn.”
“Trên triều, phải nghiêm túc.”
Giọng hắn lạnh lẽo, quan viên bị chấn nhiếp không dám lên tiếng, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Ta nhìn người ngồi trên long ỷ, mũi cay xè.
Mà bóng dáng trước mắt, càng lúc càng mờ.
Trong khoảnh khắc, trước mắt tối sầm.
Mơ hồ, ta nghe thấy tiếng ồn ào bên tai.Nổi bật nhất là giọng Giang Thân.
Hình như ta còn nói gì đó, sau đó môi liền cảm thấy lạnh buốt.
Khi mở mắt lại, ta đã ở phủ tướng nằm trên giường.
Gia nhân nói ta bị phong hàn ngất trên đại điện.
Được thái y c/ứu trị, rồi thị vệ đưa về.
“Vậy hoàng thượng thì sao? Có nói gì không?”
Ta theo bản năng muốn hỏi về Giang Thân, nhưng thấy gia nhân chỉ lắc đầu đầy tiếc nuối.
Nhớ lại cảm giác lạnh buốt trên môi, đầu óc vừa tỉnh táo lại bắt đầu rối lo/ạn, trái tim nghẹn ngào, ta mím ch/ặt môi.
Vệ Tử Chân, ngươi có phải hèn hạ không.
Ngươi đã đẩy hắn ra, nói đó chỉ là tình cảm phụ thuộc như chim non, giờ lại còn để tâm hắn có chú ý đến ngươi hay không?
Đúng lúc ta đang đấu tranh trong lòng, hệ thống nhảy ra:
“Chủ nhân, ngươi đã làm gì vậy?”
“Độ háo sắc của nam chính lại tăng lên rồi, chẳng lẽ ngươi từ chối hắn quá nhiều lần nên phản pháo mạnh mẽ?”
“Thật sao?”
Không hiểu vì sao, nghe độ háo sắc của hắn tăng ta lại có chút vui mừng.
Ngay sau đó nhận ra vấn đề, ta vội thu lại nụ cười.
Không được.
Ta mất sáu năm trời mới bồi dưỡng hắn thành như hôm nay, tuyệt đối không thể để công danh một sớm tiêu tan.
Ta phải nghĩ cách, không thể để hắn bị kìm nén quá lâu.
Nhưng lần trước ta đưa chân dung cho hắn chọn, hắn chẳng thèm liếc mắt.
Giờ qu/an h/ệ giữa ta và hắn đã căng thẳng, muốn hắn nghe lời ta, chẳng phải càng khó hơn sao.
Ta cắn tay, lo lắng đi đi lại lại trong phòng.
Ánh mắt vô tình dừng trên lọ th/uốc đặt ở đầu giường, lập tức lóe lên một ý tưởng.
Thấy quản gia bưng cơm tới, ta vội dặn:
“Đi mời những người kể chuyện nổi tiếng trong thành, cả đám nhiều chuyện nữa.”
“Càng nhiều càng tốt.”