Hướng cúi đầu im lặng, lẽ tuổi này hiểu được nỗi khổ cuộc đời.
“Khi đó thi đại học được 676 điểm, Đại học A ước mơ khẽ nheo như trở quá khứ, “Yến Mạt một nạn nhân bị lừa bởi tổ chức bố nổi cú nên mượn cô ấy.”
“Anh mục tiêu đầu tiên, nhẹ, trong tiếng đầy thanh thản, thiếu kinh nghiệm, kỹ l/ừa đ/ảo đủ cao siêu, bị phát hiện.”
Hướng cúi đầu mặt ngón hơi lạnh.
Giá như lừa đời thì tốt.
Anh nhẹ nhàng cửa lẽ sợ làm ồn đứa trẻ.
Ánh sáng khe cửa chiếu mặt toàn thân toát lên vẻ ấm người bố.
Tôi trạng thái sững tỉnh lại, nhẹ nhàng bước thấy một người phụ nữ cao ráo, trí thức cạnh nôi.
Vợ xinh đẹp, lông mày rậm, mắt to, đỏ mọng, ít nhất ấy.
Tôi điều chỉnh xúc, lịch ấy.
“Dịch Thanh, đây, em.” nắm ch/ặt vợ, mười ngón nhau.
Bàn còn chỉ phía nhẹ nhàng, “Đây từng kể em, Thiên.”
Tôi hơi ngập ngừng, ngờ như thẳng thắn “Chào chị dâu, Thiên.”
“Ừ chào Thiên.” tự nhiên bắt nhau “Tôi Trương Dịch Thanh.”
“Oa!”
Tiếng khóc đứa thu hút chú ý bên nôi hai dỗ con, chút chua xót.
Từ sinh dường như chưa bao giờ thấy cảnh gia đình đoàn tụ như vậy.
Tôi luôn thấy ánh mắt đầy tâm, ánh mắt đầy yêu thương.
Anh sống hạnh phúc, thấy vui.
Chợt nhớ ra chưa quà mừng.
Tôi lấy ra trong túi một nhỏ trong vải đỏ, đó bà tôi.
Mẹ đã hết giữ gìn, duy nhất sưởi ấm tuổi thơ tôi.
Bà nói bà được gì gái, này hồi môn duy kỷ vật duy nhất.
“À, này bé, hơi rồi, nhưng đã mang tiệm làm sạch.” cúi đầu chút nỡ, mẹ nặng nghĩ việc nó.
Nhưng giờ ai nên ấy.
“Không đáng nhưng tấm mong hai người đừng chê.”
“Sao chê nói nhẹ nhàng, dịu ơn cô hết, đã mừng sinh nhật tôi.”
Tôi kích Dương, như thế ai từng kẻ l/ừa đ/ảo.
Cảm ơn đã tôn trọng.
“Nào, con, cô đeo nhé!”
Mắt đỏ hoe, bước lên đeo gái ấy.
Tôi cô vậy đủ rồi.
Tối hôm một giấc mơ dài.
Tôi mơ thấy mình trở tuổi hai mươi.
Anh như hôm bất ngờ xuất hiện trước mặt lớn tiếng chất vấn, Thiên, em muốn đi không?”
Tim đ/ập thịch như xưa, nhưng can đảm hơn.
“Em ý!”
Tình vượt qua lý trí, lẽ thích thì lý do.
Dù ngoại ngữ, năng, lý trí nhưng vẫn muốn một lần.
Vai r/ẩy, khóc hơn trong ký ức tôi.
Anh bước tới ôm vai r/ẩy trong mắt thấm vai tôi.
Tôi ôm ấm áp, giác thật, như thật vậy.
Anh đã chữa chăm sóc mẹ mẹ khỏe rồi khác.
Đến bố mẹ trở A.
Hai năm sau, khách sạn tổ chức một bữa tiệc lớn.
Là lễ đầy tháng tôi.
Cả A đến, trước cửa khách sạn đón khách, trong phòng khách sạn chăm sóc con.
Cứ tiếng lén một lần.
“Anh rồi!” trách yêu, cúi đầu chăm sóc con, “Một lúc nữa mở cửa nữa làm thức giấc đấy.”
Hướng nhún vai, mặt dày cạnh “Không cách nào, ai cứ bám lấy anh.”
“Đồ dính người!” nhẹ, liếc một cái đầy yêu thương.
Anh bóp vai dịu “Mệt không?”
Tôi lắc đầu, ngón nhẹ nhàng chạm má phính trai, ấm áp.
Tôi đầu vai lại, mười ngón xen.
Hóa giác gia đình thật tuyệt.
Hóa ra ở bên thật tuyệt.