Chú Ngụy đã thương lượng chuyện của rất lâu.
Cuối cùng hai người đã đưa một kế hoạch.
Sính lễ chắc chắn là thể trả được.
Dù sao phúc thọ nhận chỗ vo/ng đã bị nội dùng rồi.
Điều giống như đồ đã ăn rồi thì thể nào nhả được.
Nhưng bất kể như thế nào thì tro vo/ng của nội vẫn còn đó.
Người đời câu oan đầu, chủ (những việc oan trái phải nguyên nhân, bao người chủ n/ợ), thế nên cứ tay chỗ này, lặp lại một kết thúc lần nữa.
“Đêm mặt trắng sẽ mang tro của nội đến hồ một chuyến!” nói tôi.
“Nhóc con, đi theo! Yên tâm, mặt trắng ở đấy, nó sẽ dám làm hại đâu!”
Chú tôi.
Nói thật lòng, trong lòng sợ muốn ch*t, nhưng vẫn phải cắn ch/ặt răng gật đầu.
Tiếp đó, nghiêm mặt nhìn bố tôi!”
“Anh, là anh! Đừng ngó nghiêng xung quanh nữa, anh đi cùng một chuyến đi!”
Bố sợ hãi lên tiếng.
“Tôi thì chuyện gì chứ? Tôi đi!”
“Sức người lạnh trả lời.