15
Sau khi dựng lều xong, các câu bộ bắt đầu núi.
Thể lực của có ở lại vài khác trông coi trại.
Nhìn vào mấy tin Y gửi cho tôi, biết phải trả lời thế nào, chỉ ngồi rũ.
Đến khi trời tối, mọi đều quay lại trại chuẩn cho tiệc nướng ngoài trời.
Tôi không biết nướng, động đi đổ rác.
Khi đến rìa khu trại, nhìn bóng dáng quen thuộc.
Thích Ngôn.
Cậu ta khá nghiêm túc, tóc hơi ướt mồ hôi xuống.
Trước mặt ta là cô gái trông yếu đuối, ngượng ngùng nói điều đó.
Cảnh tỏ tình điển hình.
Thích Ngôn dựa lười biếng vào gốc nhưng biểu cảm lại vô thờ ơ.
Có gái mà vẫn được săn đón như thế.
Cái thế giới coi trọng vẻ ngoài đúng là hết sao?
Đột như cảm được điều gì, ta quay đầu nhìn thẳng về phía tôi, ánh mắt chợt lóe cảm xúc khó hiểu.
Tôi lập tức dời ánh nhìn, cầm túi rác đi hướng khác.
Nhưng chưa đi được mấy bước, sau lưng đã vang tiếng bước chân.
Không không xa, cứ bám theo tôi.
Ở khu cắm trại tối tăm thế này, có người.
Tôi thở dài, dừng bước, tức gi/ận quay đầu nhìn Ngôn, không chế được mà nói thẳng:
“Theo làm gì? Đừng nói thầm đấy nhé?”
Thích Ngôn hơi nhướng dùng giày nhẹ nhàng vào giày của tôi.
Chất giọng châm chọc nhưng lại có dò xét thận trọng.
“Không được sao?”
Tôi nghẹn lời.
Gã tra nam gặp ai nói lời nấy, gặp nói lời quái q/uỷ à?
Tôi cố gắng tĩnh, ngăn cản bản thân chuyện ném túi rác đầu ta.
Lát nữa sẽ chặn ta.
“Thích Ngôn, có gái rồi, câu đùa như nói ít thôi, kẻo khác hiểu lầm.”
“Hiểu lầm gì?”
“Hiểu lầm cậu...”
“Hiểu lầm rằng là gay?”
Tôi gật đầu với vẻ khó tả.
Thích Ngôn mấy bận tâm, cười nhẹ: “Nhưng vốn là như mà.”
Tôi: ???