15
Tôi ly rõ ràng bị bỏ mê, cảm bối rối như trẻ lần đầu đi tàu điện ngầm vào điện thoại.
Đại ca, nhận nhầm người đấy!
Khóe giật, cười gượng hai tiếng, tiên từ chối khéo.
“Xin lỗi bạn, không rư/ợu.”
Gã đàn đê tiện không từ bỏ, “Uống một ly thôi, cậu không phải kẻ của Bùi Dư, cũng không phải kẻ của tôi. Đã có duyên gặp gỡ, muốn giao lưu một chút.”
Anh không muốn làm bạn mà là thèm khát cơ tôi.
Cao quý!
Tôi nhổ vào!
Nhưng hắn là nhân chính trong này, không đẩy hắn ra ngay lập tức.
Vẫn giữ cười giả tạo, tiếp từ chối khéo.
Gã đàn cười đê tiện, “ Tiểu khả ái, đừng làm vậy chứ?”
Lúc này Thời Uẩn gã chuyện vui vẻ, lập giành lấy ly rư/ợu.
“Tiểu Lộ không cậu ấy.”
Nói xong, không chờ gã đàn phản ứng, cậu cạn ly bị bỏ mê.
Ánh mắt Thời Uẩn nhanh chóng trở nên mơ màng.
Tôi hốt.
Vội lấy ly đạp bay gã đàn đê tiện, đỡ lấy Thời Uẩn mềm nhũn.
“Tiểu Uẩn, cậu rồi?”
“Tôi không sao… chỉ là lạnh…”
Th/uốc mê bắt đầu phát huy tác là điều không tránh khỏi.
Tôi định bế cậu đi Bùi Dư tiếp kịch bản, nhưng vừa đặt tay eo cậu ấy, đã nghe hai giọng vang bên cạnh.
“Hai người làm gì vậy?”
“Lộ Nhân Gia, bỏ tay ra ngay!”
Tôi mình, cúi đầu xuống Bùi Dư Chu Đình Thâm đứng mặt.
Gương cả hai tối sầm như than, ánh mắt sáng rực.
Đặc biệt là Chu Đình Thâm.
Anh mang theo hơi từ việc vừa mới xong.
Chắc vừa tôi.
Nhưng ánh mắt sắc của như cáo buộc tiếp phe của nữ chính.
Tôi không cách nào khác, nhắm mắt lại trong sự tuyệt vọng.
Xong lần này chắc bị hiểu lầm.