Buổi tối, tôi ngồi phịch trên sofa luyện thoại.
Ngày mai, tôi cảnh đ/ộc tâm, là lần đầu nữ chính nói ra cảm khi trọng sinh. Cảnh này quan trọng.
Tôi nhập vai nữ chính, nhìn nghiêng về Ngôn tập đi tập lại nhiều lần.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn biểu được cảm giác mình mong muốn.
Tôi thất vọng n é m cuốn bản xuống.
Kỷ Ngôn nhận ra bối rối tôi, cúi xuống nhặt cuốn bản.
Anh lật giở vài trang: "Trùng sinh?"
Tôi biết dừng lại ở nào, hay vì sao đột hứng với bản tôi.
Tôi gật đầu:
"Đúng vậy, nữ chính trong kiếp đàn anh. Sau khi trùng sinh, xuyên về khứ, cố gắng c/ứu sống lại.”
"Em thấy Nhưng em lo rằng mình thể hiện được cảm đó."
Kỷ Ngôn lắc đầu, nói:
"Vì chưa cơ hội bày tỏ, nên yêu chưa bao giờ được nhìn nhận. Nó chẳng rõ đáng để theo đuổi hay không.”
"Tình yêu là ợ ã i, là lúng túng. Chỉ là cảm."
Cách giải đặc biệt.
Lời nói khơi gợi mò trong tôi.
Tôi ngồi thẳng người, chống cằm hỏi:
"Kỷ Ngôn nếu là nữ chính, sẽ làm gì?"
Anh nhìn tôi.
Đôi mắt vốn ấy, giờ đây lại như hồ nước bỏng.
"Nếu thực cơ hội quay về khứ.”
"Tôi sẽ quan tâm yêu tôi hay không.”
"Tôi chỉ dùng hết sức để giữ lấy ấy, cho đến khi giữ nổi nữa.”
"Dù á n lần rồi lại lần cuộc đời, tôi vẫn cam lòng."
Tôi nhìn anh.
Trải nghiệm Ngôn như sâu sắc.
Như thể… thật cố gắng hết sức để níu giữ ai đó.