Cuộc trò chuyện giữa tôi và sếp dừng ở điểm ấy giục tôi nộp bản thảo.
Đầu óc tôi ong người run lẩy bẩy.
Ch*t mất! đã gửi cho ai vậy?
Đừng là mẹ tôi nhé!
Tôi còn muốn làm người tử tế mà.
Lật đi lật lại, cuối tôi tìm thấy bức hình được thiết công trong khung chat với Giang Văn.
Cùng với tha thiết xin ý kiến.
Á á á!
Tôi đã làm cái gì này!
Cánh cửa phòng làm việc mở.
Tôi hải chạy ra, tóc tai rối bù, cầu mong Giang đang bận trong bếp xem tin nhắn.
Nhưng hiện trường trước mắt là:
Trên bàn ăn bày món một canh còn nóng hổi, Giang mặc tạp ống áo sơ mi xắn lộ cẳng săn chắc.
Anh chống hai lên cầm thoại, ngón thon từng phân trên hình.
Trên tròng kính chiếu hình ảnh... bác sĩ nam phong cách cấm dục đầy phá cách.
Thịch.
Là tiếng tim tôi đột nhiên đ/ập.
Dường đang gõ chữ, chẳng mấy chốc thoại tôi vang lên tiếng Giang hồi: [Được.]
Được cái gì?
Mông cong hơn chút nữa?
Giang từ từ ngẩng mặt, ánh mắt khó lường, nói: “Không em bảo đói lằm à? Lại đây ăn cơm.”
Tôi biết mình đã bước người h/ồn ngồi xuống cúi gằm mặt lo lắng.
Dù dám nhìn thẳng, cảm nhận được ánh mắt trầm của anh.
Ch*t thật...
Vừa mới nói của mình thuần tưởng tượng, đã bị bắt quả tang nguyên biết giải thích sao đây?
“Anh ngại nếu em tự đo một lần.”
Tôi đang cúi mặt húp canh, câu nói bất của Giang khiến tôi sặc sụa, ho chảy nước mắt.
Tôi kinh hãi bịt miệng, từ đầu chân đỏ con tôm luộc.
“Hoang dã” sao?
Giang đẩy thoại về phía tôi, ánh mắt sắc bén nghiêm làm nguyên nên trọng thực tế.”
Đầu ngón chạm vào phần cơ lộ giữa hai chiếc cúc áo cài.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cười ngượng: “Vâng ạ!”