Kể từ ngày đó, Hạ mỗi ngày hả hê kéo Giang Từ khoe khoang tình cảm trước mặt khi tôi cứ chăm bài, hoàn toàn không để ý.
Thời gian trôi nhanh tiếng ve kêu cửa sổ.
Trên bảng đen đã viết bảng đếm ngược cho kỳ thi khảo. gắng học giây phút, thậm chí vào cả nhà vệ tranh thủ từ vựng tiếng Anh.
“Fragment, mảnh vụn, đổ vỡ— Ủa—”
“Xin lỗi, cứ tục.”
Ở cửa nhà vệ một cây hương dương lớn, tôi rửa tay xong vừa ra phải một cặp đang t r ố cây ô nhau.
Người đàn ông lớn, mặc áo ba lỗ đỏ, cánh tay bắp nổi bật, nhìn dáng không tồi.
Tôi chỉ l ế qua rồi định rời đi.
“Hứa Du, đứng lại!”
Giang Từ kiềm chế giọng t ứ ậ từ phía đến.
“Như thế mà không k u sao?”
“Cậu muốn hờn dỗi mình đến bao giờ?”
Hình như ta đã đứng trời tóc ướt mồ mắt đen sâu lên t ứ ậ n.
Tôi nhíu mũi.
“Giang Từ?”
“Cậu thật rất t ầ k h, tôi đã cả trăm lần, tôi không hờn dỗi cậu.”
“Tôi phải quay về lớp học bài.”
Tôi vừa vừa bước đi, Giang Từ nhanh chóng vòng ra trước mặt tôi. không phòng bị, đụng phải ự cứng của anh ta.
Giang Từ nhân hội ôm lấy eo giọng mềm xuống.
“Được rồi, là mình thua. thể kiên nhẫn một thật giỏi.”
“Hứa Du, không? Mình nhận thua.”
“Tất cả quy tắc thể bị bãi bỏ, điều cuối cùng thể thay đổi, chỉ cần ta vào được cùng một đại học là được.”
“Từ giờ, đừng lấy Trương Triết để ọ t ứ mình nữa,giữ khoảng cách ta, không được một câu nào, chưa?”
“Đại ca!”
Lâm Hạ bên cạnh giậm chân mạnh.
“Anh sao lại ấ t như vậy? Hứa Du căn bản chỉ đang gắng gượng, ấy gần như t ỵ ế t ta rồi, anh đừng bị lừa!”