"Dĩ nhiên ạ! Không vội vội..."
Tôi và Trương Thạc đến khu phố ăn vặt sầm uất gần đó, đi dạo loanh quanh hồi lâu.
Lúc đến sạn muộn.
Tôi bước vào phòng Lục Dư đang nằm quay lưng phía giường.
Chăn chỉ đắp đến người, để lộ ra tấm lưng rắn chắc với những nét rõ rãnh lưng sâu xuống tận chăn.
Tên nhóc này, lén lút tập luyện sau lưng gh/ê đấy.
Thầm m/ắng câu, vừa bước tới bước lên tiếng.
"Cậu làm ồn đến đấy."
Tôi để đến ta, càng được đà ngồi dậy nói ngừng, giọng điệu cáu kỉnh.
"Tôi nói làm ồn đến rồi! Không bảo nếu muộn đừng nữa sao?"
"Phòng này đâu cậu, dựa vào đâu mà nghe lời cậu?"
Tôi lười biếng đáp lại, chẳng hiểu sao lên ngã xuống giường.
"Xin lỗi."
"Cậu bị th/ần ki/nh xin lỗi gì?"
Cả người nằm ngửa chống chân lên, tay giữ ch/ặt cổ tay tôi.
"Xin... lỗi... tôi."
Giọng nói lớn, nhưng từng chữ rõ chữ đều mang theo đe dọa mạnh.
Bị bệ/nh à?
Cậu nông liên quan đến tôi?
Tôi uể oải ta.
Đôi đen láy chằm vào tôi, lực ở các khớp ngón tay càng mạnh hơn, như hổ rình mồi.
09
Chẳng lẽ uống rư/ợu?
Tôi sự sợ đ/è ch*t mất.
"Xin lỗi xin lỗi, xin lỗi."
Tôi mới buông tay.
"Phải phải, nên cậu, được chưa? Là cửa mạnh, được chưa?"
Tôi tay ra đi rửa mặt, sau đó liếc cái, cảm đúng là có vấn đề.
Đã xin lỗi mà sao còn bày ra bản mặt khó coi như vậy?
Ai mà biết tính khí khi dậy tệ đến thế?
Cảm giác còn nghiêm trọng hơn hôn cái.
Tắm rửa xong xuôi, giữ nguyên thế như lúc vừa bước vào, nằm quay lưng phía tôi.
Tấm lưng trần bóng phơi bày trước tôi.
Tôi vén tấm bên mình chui vào giường.
Tôi hiểu hôm nay Lục Dư lên nữa, nhưng hình như luôn gh/ét tôi.
Gh/ét đến mức nào cơ chứ?
Chúc mừng năm mới 2025 nhennnn