Chỉ vỏn vẹn một năm, từ giấy ký kết đổi giấy ra từ cửa phòng hộ tịch, Cố cất tấm thẻ vào túi áo, lặp lại nói ra lần thứ trong ngày: "Tương lai... cô trọng."
Tôi nén ch/ặt mọi xúc, thể diện cuối cùng cả hai. Chỉ khi Tương, mới phép thân đuối.
Vỗ về hồi cô bạn tròn mắt thắc mắc: "Hả? Hai chẳng từ lâu rồi sao? Hồi đâu thấy cậu khóc lóc thảm thiết thế này?"
"...".
"Tớ hiểu rồi! Cậu chuẩn girl toxic, do cậu đưa đơn chứ đối phương cất là không chịu nổi không?"
Không vậy.
Ngày ấy khi nói trong lòng vẫn còn chút hy vọng mong manh. nghĩ chuyện hắn với San là hiểu lầm. mơ tưởng hắn sẽ chọn chúng tôi. ảo tưởng trái hắn vẫn chứa yêu sự!
Nhưng nay, tờ giấy kia ngh/iền n/át mọi ảo mộng. Khiến trở trò thảm hại trong mối này. Thấy khóc Tương đ/ập bàn quát: "Cút đi Cố mặt lạnh tiền, vô vô hắn thì sớm tốt! Lâm Hạo nhà mình ưu tú thế cậu muốn là ngày mai cậu cậu thẳng ra phòng hộ tịch làm lại đám cưới!"
Tôi tin Tương.
Cũng tin Lâm Hạo mình.
Nhưng bao năm qua, thứ trai ấy là thân, không yêu. Bởi qu/an h/ệ chúng vẫn dậm chân tại chỗ.
Để đi mối hài này, gắng ch/ôn vùi thân trong công việc. Ban ngày cày cuốc hết năng suất, tối về nghiền ngẫm video và sách vở nâng cao chuyên môn. còn ký chương trình khám chữa bệ/nh biên giới kéo dài một tháng - nơi xa xôi hiểm trở, thiên l/ừa đ/ảo và tội phạm.
Nghe nói ngoại tỉnh đây, lơ là chút là bị b/ắt c/óc vét sạch túi. Mất còn đỡ, đ/áng s/ợ là bị n/ội tạ/ng. Lâm Hạo lấy vô số ví dụ ngăn cản, nhưng vẫn quyết tâm.
Đêm trước ngày lên đường, chị tập lý trị liệu. Lần này chị không vấn về vụ nhìn bằng ánh mắt khó hiểu lắc đầu thở dài. giả bộ vui vẻ: "Chị à, cuộc nhân em và Cố vốn là trò chia tay đôi bên đều mái."
"Vậy giờ em chứ?"
"Ổn lắm ạ." Nụ gượng gạo nở trên môi: "Em thấy do, vui vẻ vô cùng."
"Ổn thì tốt."
Nghĩ Cố Yến, lại thắt lại. Không kìm được, hỏi: "Còn anh ấy... chắc cưới San rồi nhỉ?"