Mọi người ở trên du thuyền mất nửa ngày, tôi lấy từ trong túi ra một bó lớn lá cờ nhiều màu sắc, dặn dò Giang Hạo Ngôn rồi buộc chúng theo đúng vị trí tôi đã nói.
"Kiều Mặc Vũ, cậu đang làm gì vậy?"
Tôi mỉm cười bí ẩn.
"Người phàm sẽ không hiểu được sự khôn ngoan của bổn Môn chủ."
Giang Hạo Ngôn không nói lời nào, liếc nhìn tôi, nhưng vẫn ngoan ngoãn hợp tác, lớp trưởng nhìn tôi thở dài.
“Người tôi yêu không phải là người yêu của tôi, trái tim của cô ấy đã thuộc về người khác…”
Tôi trợn mắt
"Khó nghe muốn ch*t, im miệng đi!"
Sau bữa trưa, Lâu Thiến Thiến đột nhiên đề nghị.
"Lăng Linh, cậu lựa chọn địa điểm thật là tốt, phong cảnh nơi này so với chỗ lúc trước đẹp hơn nhiều, chúng ta đi câu cá đi!”
Lăng Linh gượng cười, muốn tìm thứ gì đó để phân tán sự chú ý.
“Được rồi, có dụng cụ câu cá trong phòng kho.”
Các nam sinh hứng thú bừng bừng cầm cần câu và mồi đi so tài xem ai câu nhiều hơn. Giang Hạo Ngôn không có việc gì làm, cũng gia nhập với họ, chỉ có lớp trưởng ở bên cạnh Lăng Linh, thấp giọng an ủi cô ta.
"Đáng ch*t, Giang Hạo Ngôn, cậu thật lợi hại, nhanh như vậy đã câu được cá rồi!”
Dây câu thả xuống nước chưa đầy ba phút, chiếc phao trên mặt nước bắt đầu rung chuyển, Giang Hạo Ngôn nhấc cần câu lên, lôi lên một con cá chép bạc nặng khoảng ba đến bốn cân.
"Kiều Mặc Vũ, cậu nhìn xem, tôi câu được một con cá rồi nè!"
Giang Hạo Ngôn cầm dây câu phấn khích đưa con cá cho tôi xem. Tôi vô tư nhìn một cái, tóc tai tôi dựng đứng.
Đây là loài cá chép bạc bình thường có đầu nhỏ, vảy mỏng và lưng màu xám bạc. Nhưng điều kỳ lạ là mắt của con cá có màu trắng, bụng lật úp, miệng bị th/ối r/ữa, bên trong không có ruột.
Đây rõ ràng là một con cá ch*t đã lâu.
"Ch*t ti/ệt, tôi cũng câu được!"
Mấy nam sinh khác cũng hét lớn, mọi người lần lượt nhấc cần câu lên và so sánh kích thước của những con cá mà họ đã câu, điều đáng ngạc nhiên là tất cả những con cá này đều đã ch*t.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
Các cô gái chen lấn tới xem, Trương Cường nuốt nước bọt, xoa xoa cánh tay, vẻ mặt khó coi.
"Các cậu chưa nghe nói qua chuyện này sao? Câu được cá ch*t như thế này, chính là q/uỷ nước đang tìm người thay thế!”
Mọi người đều im lặng.
Một lúc sau, Lâu Thiến Thiến chen vào bên cạnh tôi, lắp bắp: "Kiều Mặc Vũ, những gì Trương Cường nói có phải là sự thật không?"
Tôi mặt không thay đổi gật đầu.
Vấn đề là, bọn chúng không phải là q/uỷ nướx mà là thủy hầu (khỉ nước)